Author: Lorian Mr
•4/17/2008 09:19:00 CH
Lúc rảnh thiệt rảnh, lúc bận thiệt bận, trong một ngày có cả 2 thái cực này cũng lạ thật. Nhưng không biết bận thực sự không, hay là chính mình cũng muốn tỏ ra là mình luôn bận bịu.

Tối đi học mà đầu óc nghĩ đi đâu không, xuống dưới sau ngồi cho thoải mái. Liếc ngang dọc thì chẳng thấy mấy người chịu lo nghe bài giảng, mà mình cũng vậy thôi, rảnh tới nỗi ngồi làm thơ được luôn mà. Đôi khi thấy mình cũng phí thời gian thật. Bất chợt có lúc thấy mình đang tồn tại vậy.

Nửa đêm tự dưng người muốn đổ bệnh, khắp người cứng như là trong thịt có gì đó đang đông lại vậy, sợ kinh luôn. May là sáng ra lại hết.
This entry was posted on 4/17/2008 09:19:00 CH and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

2 Lời bình:

On lúc 14:21 20 tháng 4, 2008 , Nặc danh nói...

VIỆC CŨNG HƠI NHIỀU ĐÓ CHỨ.LÀM VẬY THÌ TỐT QUÁ.MÀ CŨNG ĐỂ Ý TỚI BẢN THÂN MÌNH NỮA CHỨ ANH BẠN.CÓ NGÀY CHẾT NHƯ CHƠI.VẬY CỨ TIẾP TỤC ĐI NHÉ.GIỎI LẮM.

 
On lúc 23:44 20 tháng 4, 2008 , Lorian Mr nói...

Bản thân tui bây giờ để nó trôi đi đâu thì đi chứ, chỉ cần khi biết nó sắp rơi xuống vực thì kéo nó dậy thôi.
Mà nè! khi nào trường mình làm lễ kỷ niệm 10 năm vậy.