Author: Lorian Mr
•7/31/2011 11:40:00 CH
Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Author: Lorian Mr
•7/31/2011 11:26:00 SA
Phía đằng xa, một con gà đang băng qua đường. Vấn đề đặt ra là tại sao con gà đó lại… băng qua đường? Dưới đây là câu trả lời của một số giới:

Ý kiến của 1 số vị nổi tiếng:

- Platon: Vì như vậy là tốt cho con gà ấy: bên kia đường là đúng.

- Aristote: Vì bản chất của con gà là băng qua đường.

- R. Descartes: Để đi qua phía bên kia đường.

- Galilee: Và thế là con gà đã băng qua đường!
Author: Lorian Mr
•7/30/2011 11:59:00 SA
Cuộc sống cứ vội vã trôi đi với những lo toan cơm áo gạo tiền, làm con người ta trở nên thực dụng và toan tính hơn. Ừ thì cuộc sống phải thế, bởi có ai sống mà ăn không khí bao giờ? Nhưng có những món ăn không dùng để nuôi sống thể xác, mà là tinh thần.

Mỗi người chúng ta sinh ra và tồn tại trong cuộc sống này đều vận động. Bất cứ sự vận động nào dù hình thức có khác nhau nhưng chung quy lại cũng chỉ để sống, và duy trì sự sống. Nhưng sống thế nào?
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 11:39:00 CH
Khi bạn vô ý cắn nhằm lưỡi, ít khi bạn coi sự đau đớn ấy là một điều gì đó hữu ích. Cũng như vậy đối với một vết rộp ở ngón chân cái - có ai muốn một bàn chân đau nhức chớ?

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không cảm thấy đau? Bạn sẽ cắn đứt lưỡi bạn mấy lần đây? Bạn sẽ bị phỏng da lưng bao nhiêu lần trong buồng tắm nước nóng?


Sự đau đớn về thể xác là một cơ chế báo động tuyệt diệu, nhằm ngăn ngừa những tổn thương lớn hơn. Nó báo với chúng ta "Tốt hơn, bạn nên thay đổi những gì bạn đang làm kìa".
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 10:27:00 CH
Chủ nhật, hẹn hò cà phê với một người bạn, em biết thế nào trong câu chuyện giữa hai đứa, cố ý hay vô tình, sẽ thấp thoáng bóng dáng anh, và đúng là thế.

Mình xa nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Em cũng không nhớ nữa. Vì có lúc nào đó, với em, thời gian như ngừng trôi, khó mà đong đếm được lắm, phải không anh?

Em còn nhớ rất rõ, mình đến với nhau tình cờ lắm! Một sáng cuối tuần, trong một quán cà phê, mình nhận ra nhau sau nhiều năm không gặp, và chợt thấy xao xuyến lạ lùng! Những âm thanh trong trẻo, rộn ràng vang lên từ ngực trái “Là anh đó”. Đôi khi, em thầm hỏi “không biết mình yêu bao giờ?”.
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 04:54:00 CH
Nàng dành cả một thời con gái của mình chờ lời tỏ tình của anh, nhưng Bill rốt cục vẫn im lặng. Nàng và Bill cùng học với nhau từ nhỏ. Tình bạn và tình yêu tự nó đến. Đối với nàng Bill là tất cả. Thỉnh thoảng nàng cũng có nghe ai đó xì xào rằng, cha nàng sẽ không chấp nhận Bill. Nhưng nàng không quan tâm, vì nàng chỉ biết tình yêu của nàng đối với anh mà thôi, ngoài ra mọi thứ khác đều không đáng kể.

Thế rồi, nàng như điên như dại và tưởng mình sẽ không sống nổi, khi biết Bill đã bỏ đi biệt tăm. Nàng quay sang kết tội cha nàng, thề sẽ không nhìn mặt ông. Những giọt nước mắt và thái độ lạnh lùng của nàng khiến ông khổ sở vô cùng. Ít năm sau, cha nàng mất vì bệnh ung thư. Trước khi nhắm mắt, nguyện ước duy nhất của ông là được gặp lại con gái. Nhưng nàng đã không đến.
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 04:38:00 CH
Ngân

Một ngày mưa… chuông điện thoại reo bài Vertu như mọi khi. Màn hình hiện lên dòng chữ: “Ngân bờm is calling”.

- Ừm… sao em?

- Anh ơi, mưa rồi.

- Ừ… mưa… ngủ thôi.

- Thôi, đừng ngủ mà anh.

- Nghe lời em vậy, dậy thôi, làm vài ván dota nào.

- Em ghét anh rồi.

- Thế em muốn sao nào?

- Cafe đi anh.

- Lại cafe. Uống cafe nổi mụn. Xấu gái ma nó thèm yêu.

- Chả cần nhá. Có đi không đây?

- Roài… Haizzz… Đợi anh năm phút.

- Nhanh thế. Anh nhớ đánh răng rửa mặt và đừng có mặc quần đùi đó. Lemount nhé anh.

- Sao em biết? Hehe. Thế thì 30 phút, em cứ ra trước, gọi anh bạc sỉu.
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 01:36:00 CH
Khi những đớn đau không còn đủ sức để chịu đựng
khi những nhớ thương, hạnh phúc đã cuộn vào lòng như sóng biển
là khi những giọt nước mắt
rơi...

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dài
dâng từ trái tim lên khóe mắt
cả một quãng đường có khi là nhiều tháng năm hay chỉ là một khoảnh khắc
để rồi cúi đầu và khóc
vì không thể làm gì hơn!
Author: Lorian Mr
•7/28/2011 11:32:00 CH
Tâm trạng vẫn cứ như vậy, mỗi khi có dịp nghỉ là ngay lập tức chạy về quê dù biết rằng chẳng có ai mong chờ mình ở đó.

Hành trình hơn 100 km trên chiếc xe máy thân yêu của mình giữa trời trưa nắng, lòng cứ thấp thỏm lo mỗi khi nó chạy qua đoạn đường nhấp nhô, cứ sợ nó xẹp lốp thì khổ. Cũng may là đi đến nơi, về đến chốn với hậu quả là những vết cháy đỏ trên những vùng da dang nắng, về sau còn khuyến mãi thêm cảm giác rát nữa.
Author: Lorian Mr
•7/28/2011 09:58:00 CH
2h sáng. Vo ve vo ve. Cái lỗ thủng trên màn to bằng nắm tay, muỗi vào thả giàn, ghét mấy con muỗi đéo tả được, hôm nay mới tả được. Cố gắng bắt 1 con to nhất, ru ngủ cho nó, rồi ngồi kêu vo ve bên tai. Con muỗi mắt thâm quầng, lảo đảo bay đi…

4h sáng. Tén ten tẻn tèn ten. Có tin nhắn. Giật mình thức giấc. “…tắt đèn sớm, nhớ uống thuốc ngủ nhé…”. Được quan tâm hạnh phúc đến phọt nước mắt…
Author: Lorian Mr
•7/27/2011 08:47:00 CH
Mua vé số cũng là một hành động giúp đỡ những người khó khăn hay một thói quen ngẫu nhiên là đêm qua nằm mộng thấy 'con gì gì'... rồi mua vé số để cầu may.

Hàng ngày, tôi cũng mua vài tờ vé số để vừa giúp đỡ những người kém may mắn hơn và vừa hy vọng một ngày nào đó mình sẽ được "đổi đời" mặc dù biết rằng hy vọng đó thật là mong manh. Tôi hay nói vui với các bạn của mình rằng: "Có tiền chơi vé số, sẽ có ngày trúng số" dù biết đó chỉ là "mò kim đáy bể". Nếu điều đó xảy ra, thật khó mà biết được mình sẽ thay đổi như thế nào khi sử dụng tiền "trúng số" cho đúng nghĩa và có ích.
Author: Lorian Mr
•7/27/2011 08:45:00 CH
Sao lắm kẻ muốn chết, trong khi chết sẽ không còn gì cả...

Trời đất, thiên nhiên bao la, biển khơi rộng mở, mọi thứ quá tuyệt vời, tại sao lại muốn chết? Chỉ vì tình thì có đáng chết không? Trong khi tình chỉ là phù du, là ảo ảnh. Một thoáng giây thôi, muốn chết nhưng chết rồi kết quả sẽ ra sao, mọi thứ cải thiện được bao nhiêu, chết rồi có hối hận được nữa không?

Chết rồi sẽ không còn làm được gì, đặc biệt là chuyện ăn chuyện ngủ, chuyện đời thường của con người. Chết rồi thì sao mà tắm nắng, đội mưa, ngắm hoàng hôn và đón sương rơi bình minh nữa. Chết đi rồi thì sẽ xấu lắm, toàn thân thối rữa (đấy là chôn cất) hoặc chỉ còn một nắm tro đựng trong cái bình rẻ tiền, thế thì chết làm gì?
Author: Lorian Mr
•7/26/2011 08:54:00 CH
Tình yêu anh cho đi còn nỗi buồn anh giấu cho riêng mình

Vì anh đa cảm hay vì em quá vô tâm?

Anh hay lo vớ vẩn, hay sợ lung tung, và yêu một cách nồng nhiệt!

Anh đa cảm và thấu hiểu còn em thì không. Anh không như em: trẻ con và đôi khi hời hợt! Tình yêu anh cho đi còn nỗi buồn anh giấu riêng cho mình. Em cứ thản nhiên sống vô tư mà đâu biết rằng anh cô đơn nhiều lắm. Đã như thế anh yêu em làm gì? Tại anh ngốc mà!
Author: Lorian Mr
•7/26/2011 08:46:00 CH
Trên đời này... có một thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất, thứ tình cảm mà một đứa như tôi lúc nào cũng quan niệm "cái gì không thuộc về mình thì có cố cũng vĩnh viễn không thuộc về mình" - Không bao giờ đủ kiên nhẫn để theo đuổi. Đó là tình yêu đơn phương.

Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả, cho đi mà người ta chẳng thèm nhận. Chẳng biết làm gì hết, chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó.


Author: Lorian Mr
•7/25/2011 09:13:00 CH
Có những tình yêu mang rất nhiều ẩn khúc trong lòng, bởi tình yêu đó không có một tương lai bên nhau trọn vẹn. Anh ấy biết, cô ấy hiểu, họ đã thấy trước nỗi đau xa cách, nhưng… họ vẫn cứ yêu. Cô ấy cảm thấy yêu anh vô cùng và không thể xa anh, anh ấy cảm thấy cô hết lòng vì anh, yêu anh thật trọn vẹn, “nhưng anh không dám hứa sẽ che chở cho em suốt đời”.

Đừng hỏi tại sao, đừng hỏi lý do, ở đời, có những con người sống không theo lối mòn, và họ phải chấp nhận cái giá rất đắt, nhưng. Bù lại, họ được “sự trải nghiệm”, sống là để trải nghiệm, trải nghiệm là để không tiếc 1 kiếp người.

Nếu có những chuyện em không thể né tránh, hà tất phải đau buồn. Vậy thì khi chúng ta vẫn còn bên nhau, em cứ nghĩ suy nhiều làm gì. Hãy mặc kệ nhân gian có những đạo lý gì, hãy mặc kệ ngày mai anh có còn ở bên em không, hãy mặc kệ tình yêu của anh dành cho em. Nếu yêu anh, em hãy yêu thật say đắm, hãy hôn anh thật nồng nàn, bởi thời khắc này mãi sẽ không quay lại nữa đâu em.

Sống là không bao giờ hối tiếc.
Author: Lorian Mr
•7/25/2011 10:39:00 SA
Bài viết làm mình suy nghĩ, có phải tình yêu quá khó khăn như vậy không?
"Lần đầu đã không yêu thì mãi mãi cũng là không" nghĩa là gì? tình cảm đâu phải là một hằng số toán học không đổi theo thời gian.
Con người ta yêu đó ghét đó rồi lại yêu. Đâu phải ai từ lần đầu gặp gỡ đã yêu nhau ngay, đâu phải ai chỉ một sai lầm đã thù hận nhau liền.
Sống trên đời phải có lòng bao dung, vì nếu không chịu mở lòng mình ra thì làm sao có được tình yêu, cả tình yêu cuộc sống, tình yêu công việc, tình yêu nam nữ.

Đuổi bắt tình yêu

Chiều nay khi nắng, mưa đang chơi trò chốn tìm cùng nhau, tôi cố phóng thật nhanh trước khi nắng bắt được cơn mưa thì có một chiếc xe cứ bám theo đằng sau bóp còi inh ỏi nhưng không chịu vượt. Thật bực mình, chờ đến khi đèn đỏ tôi quay lại ngó vào xe định bảo: "Bộ không biết đi xe hay sao mà còi lắm thế". Nhưng khi ngoảnh lại tôi chợt sững lại vì nhận ra anh. Anh ngồi đó mỉm cười và nheo mắt nhìn tôi.
Author: Lorian Mr
•7/24/2011 11:58:00 CH
Sóng luôn đi với biển
Mình thích biển, cũng thích luôn sóng
Sóng dữ dội
Sóng mạnh mẽ
Author: Lorian Mr
•7/21/2011 10:50:00 CH
Những ngày gần đây, mình cảm nhận rõ ràng những biến chuyển trong cuộc sống, trong tư duy của mình.

Mọi chuyện diễn ra theo cái cách mà nó diễn ra, và mình đối chọi với nó theo cái cách mà mình đã lựa chọn: “cuộc đời quá ngắn cho những suy nghĩ tiêu cực”. Khi vài chuyện xảy ra chuyển từ xấu sang tồi tệ, mình vẫn luôn tin rằng một ngày nó sẽ tốt đẹp trở lại, dù ở một trạng thái khác.
Author: Lorian Mr
•7/21/2011 07:28:00 CH
Người ta hay nói với nhau về cái sự nhớ. Đứa trẻ mới sinh ra nhớ hơi mẹ, nhớ dòng sữa ấm nóng từ bầu ngực của mẹ, nguồn sữa nuôi nó lớn lên từng ngày, nó nhớ mùi da thịt của mẹ mỗi khi mẹ ôm nó vào lòng ru nó ngủ, một ngày không có mẹ nó sẽ nheo nhẻo khóc đòi mẹ, nó nhớ mẹ nó đấy mọi người ạ!
Author: Lorian Mr
•7/18/2011 11:23:00 CH
Lâu lâu đổi không khí cho nhà cửa bớt buồn tẻ, u ám đi.
Lòng vòng trên mạng tình cờ thấy cái bói này, thử làm thì đúng là có cái làm tui giật mình thiệt, cứ ước nó đúng thôi, hì hì. Bạn làm thử cho vui nha...

Cuộc bói không kéo dài quá 3 phút.

- Hãy đọc yêu cầu và thực hiện theo thứ tự. Không được xem trước các yêu cầu hoặc những câu trả lời ở phần cuối. Không đắn đo, hãy viết những gì hiện ngay lên trong đầu bạn, chỉ có như vậy trò chơi mới có ý nghĩa.
Author: Lorian Mr
•7/17/2011 04:42:00 CH
Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
nên đừng trách…

Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…

Author: Lorian Mr
•7/14/2011 11:21:00 CH
Năm ngoái, khi ngồi nói chuyện với các anh bác sĩ ở khoa cấp cứu của một bệnh viện lớn tại Hà Nội, các anh ấy nói rằng: “Cuộc đời này mong manh lắm, bạn chỉ biết bạn sống như thế nào chứ không thể biết bạn sẽ chết như thế nào”. Câu nói đó thỉnh thoảng lại hiện lên trong tôi, và rồi hàng ngày tôi đọc những thông tin trên báo chí với những tin như: Mỗi năm ở Việt Nam có hơn 10.000 người chết vì tai nạn giao thông, có gần 100.000 người chết vì ung thư, có hàng chục ngàn người chết vị bệnh tật khác, có hàng ngàn trẻ em chết vì tai nạn, hàng trăm người chết vì ngộ độc thực phẩm và còn rất nhiều cái chết khác như đánh nhau do mâu thuận cá nhân, bị cướp, do túng quẫn, do thất tình rồi tự tử...
Author: Lorian Mr
•7/13/2011 11:30:00 CH
Ở cái vùng đất xa lạ này, khi ở một mình thì cảm giác lạc lõng trở lại.
Những thói quen hàng ngày bây giờ không thực hiện được, làm ta nhớ từng con người, từng con đường, góc nhỏ nơi ta ngồi.

Nhưng…
Một mình không có nghĩa là cô đơn.
Author: Lorian Mr
•7/12/2011 11:43:00 CH
Tôi không chắc rằng ngày mai tôi sẽ hoàn thành công việc, nhưng tôi sẽ không từ bỏ giữa chừng.

Tôi không chắc rằng ngày mai mọi người đều tốt với tôi, nhưng tôi sẽ luôn giúp đỡ họ khi cần.

Tôi không chắc rằng tôi không có yếu kém, nhưng tôi vẫn sẽ luôn nỗ lực trước hết vì chính bản thân mình.
Author: Lorian Mr
•7/12/2011 11:25:00 CH
Mình nghĩ soạn tin nhắn và gởi đi cũng là một thú vui hay. Trong những tin nhắn đó, nhiều khi mình cảm nhận được tình cảm của người khác gởi cho mình như thế nào. Thường thì những tin nhắn như vậy là mình vui vẻ, và mình có thói quen lưu giữ những tin nhắn đó lại thật lâu. Rồi một quãng thời gian sau, đọc lại những gì người khác đã viết từ trước tới nay mình biết được tiến triển của tình cảm, mối quan hệ thân sơ đều trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Author: Lorian Mr
•7/07/2011 09:16:00 SA
Chàng: Cuối cùng thì ngày này đã đến! Anh đã chờ mong quá lâu!

Nàng: Anh có muốn em ra đi không?

Chàng: Không! đừng có nghĩ tới chuyện đó

Nàng: Anh có yêu em không?

Chàng: Dĩ nhiên rồi! Cả ngàn lần cũng không đủ!
Author: Lorian Mr
•7/01/2011 02:11:00 CH
Nghĩ về anh là nghĩ về những khoảnh khắc không thể nào quên...

Đó là khi anh chở em trên phố, thỉnh thoảng anh lại đưa tay ra sau để nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em. Em thấy bàn tay anh thật ấm. Em yêu những cử chỉ quan tâm nhỏ bé ấy của anh. Cho đến tận bây giờ, em vẫn thấy thích cảm giác ngồi xem ti vi cùng anh, gác chân lên đùi anh và... để yên tay em trong tay anh.