Author: Lorian Mr
•5/30/2009 12:37:00 SA
Đây là bài hát Memory của Barbra Streisand do Susan Boyle trình bày cũng ở Britain’s Got Talent.


Lời nhạc bài hát đây, phần màu xanh là lời mà Susan Boyle thể hiện:

Midnight
Not a sound from the pavement
Has the moon lost her memory
She is smiling alone
In the lamplight
The withered leaves collect at my feet
And the wind begins to moan


Memory
All alone in the moonlight
I can dream of the old days
Life was beautiful then
I remember the time I knew what happiness was
Let the memory live again

Every street lamp seems to beat
A fatalistic warning
Someone mutters and the street lamp sputters
And soon it will be morning

Daylight
I must wait for the sunrise
I must think of a new life
And I musn't give in
When the dawn comes
Tonight will be a memory too
And a new day will begin


Burnt out ends of smoky days
The STALE cold smell of morning
A street lamp dies, another night is over
Another day is dawning

Touch me,
It's so easy to leave me
All alone with my memory
Of my days in the sun
If you touch me,
You'll understand what happiness IS
Look, a new day has begun...


Bạn có thể nghe bài hát này ở đây

Author: Lorian Mr
•5/25/2009 12:46:00 SA

Cuối cùng thì giải bóng đá hấp dẫn nhất cũng đã kết thúc. Mặc dù là xác định được ai là người vô địch, nhưng vòng đấu cuối cùng cũng không kém phần hấp dẫn.

Lần đầu tiên mình trông chờ coi những trận đấu cuối để xem ai sẽ trụ hạng được giữa 4 đội Sunderland, Hull City, Newcastle và Middlesbrough. Vì đội bóng mình thích là Newcaslte, vì chơi game đá banh, đội này có 2 tiền đạo rất tốc độ là Owen và Martin, nên mong muốn họ sẽ thắng trận và trụ hạng. Nhưng cách họ thi đấu thì không mong gì là sẽ thắng cả, tất cả thi đấu cứng nhắc, áp lực và do đó mắc quá nhiều lỗi. Mặc dù so kết quả với các trận khác, thì chỉ cần hòa là Newcastle có thể trụ hạng thành công, nhưng cuối cùng cũng không đạt được. Và điều xấu nhất đã đến, họ sẽ đá ở giải hạng nhất mùa sau, không biết bao giờ mới xuất hiện lại tại Premier Leage.

Khi tất cả trận đấu kết thúc, hiện ra người khóc kẻ cười. Không chỉ cầu thủ mà cả cổ động viên. Bài viết này mình bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình đối với cổ động viên của Premier Leage. Đội trụ hạng thành công, cổ động viên ở lại đứng cả lên chúc mừng các cầu thủ, điều này ở mình cũng có. Nhưng với đội xuống hạng, cổ động viên cũng nán lại khán đài, người thì ngồi khóc, nhưng đa phần vẫn đứng vỗ tay cổ vũ cho các cầu thủ, với những lời cổ động sẽ luôn theo sát cổ vũ cho các cầu thủ. Họ luôn yêu câu lạc bộ, luôn yêu đội bóng cho dù có thế nào chăng nữa. Một hình ảnh thật đẹp.


Author: Lorian Mr
•5/19/2009 09:48:00 CH
Vào blog, bất chợt nhìn ngày đăng bài viết mới nhất: đã 5 ngày rồi. Đang trong giai đoạn ít quan tâm tới blog hơn, tuy là vẫn hàng ngày truy cập vào nó. Càng ngày cũng ít ghé thăm blog bạn bè hơn.

Không phải là mình không còn ý tưởng gì để viết bài, một phần là do mình toàn viết nháp không, chưa gõ thành file nên lại làm biếng. Bài viết cảm nhận là phần quan trọng nhất và riêng nhất để nhận biết blog của mình mà lại không chịu làm.

Một phần lại mệt mỏi, chỉ muốn giải trí khi về nhà (lý do chính đáng để game đây). Những gì mình đang làm lại không cho kết quả như mong muốn, có vẻ cũng rảnh thiệt, cứ đâm đầu vào 1 vũng lầy như không có đường ra, chỉ tại mình hơi cầu toàn và cố chấp.

Mọi việc khác vẫn diễn biến bình thường, chỉ có điều mình ít đọc hơn nên ít viết hơn. Vậy thôi!

Hết 1 bài viết khi không có ý tưởng gì mà cứ muốn viết cái gì đó!

Author: Lorian Mr
•5/13/2009 11:29:00 CH
Những hình ảnh này giảng giải khá sinh động về việc chấp nhận những khó khăn thử thách mới có thể đạt đến thành công, không phải hời hợt là có thể gặt hái được!!!

Author: Lorian Mr
•5/09/2009 10:34:00 CH

Em không còn trách cơn mưa vô cảm
Những con đường run lạnh rẽ qua nhau
Người bán hàng rong nép mình góc phố
Mùi hương quê thoảng chút ấm về đâu...

Em không còn trách tôi lỡ hẹn
Đã từ lâu thành phố quá đông người
Mưa chỉ ướt những phôi pha lang bạt
Em chọn rồi, một góc ấm không tôi

Em đâu đó trong những tòa cao ốc
Như ngàn sao lấp lánh sáng lưng trời
Mưa có thể ướt cả ngàn trái đất
Chỉ mình em son phấn không trôi…

Thơ Nguyễn Anh
ThanhnienOnline

Author: Lorian Mr
•5/04/2009 12:54:00 SA
Tháng 5 xuất hiện với liên tiếp 4 ngày nghỉ, được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt. Người đi chơi, người về quê, người… vẫn như mọi ngày.

Tháng 5 không có một sự kiện nào nổi bật cả, ngoài một kỷ niệm buồn không thể quên trong cái ngày 4-11-5-2005 trước.

Tháng 5 tới với sự mong đợi 1 sự thay đổi của bản thân. Khi tháng 4 trôi qua, nếu ví nó như 1con đường làng, thì mình đang sắp lọt xuống mương. Có rất nhiều chuyện không hay xảy ra! Và tháng này cần phải đưa nó lại quỹ đạo an toàn.

Đã 20 ngày rồi mình không đụng tới suy nghĩ để viết ra một cái gì đó. Vì thời gian chỉ để dành cho nghe, xem, và nói, không có thời gian để đọc. Một sự phân bổ thời gian ngu ngốc. Nên đến nỗi giờ muốn viết cái gì đó cũng thấy khó khăn. Thôi thì bài viết này là một sự khởi đầu lại.

Tháng 5, mình sẽ thi môn cuối cùng của khóa học cao học, kết thúc 1 năm rưỡi học tập. Chắc sau khi thi sẽ có 1 buổi hoành tráng đây.

Tháng 5 có ngày sinh nhật của 1 dọc bạn bè ở quê: H H., N V., Tr H., Đ., toàn là bạn khá thân. Rồi của Th. sư huynh. Và cuối tháng là sinh nhật của Tr M.

Quyết định rồi, tháng 5 của mình sẽ là tháng của đọc và viết!