Author: Lorian Mr
•12/30/2009 10:23:00 CH
Sau 1 thời gian tạm dừng viết blog để chú tâm vào viết cho xong cái đề tài, cuối cùng mọi việc cũng đã đến hồi kết, bài viết cho sự trở lại là những dòng suy nghĩ về thời gian vừa qua.
Author: Lorian Mr
•12/05/2009 01:02:00 SA
Rồi bài viết thứ 12 cũng đến, nghĩa là cũng đã 1 năm từ khi mình viết bài thứ 1, mới vậy mà nhanh ghê.

Tháng 12, tháng cuối cùng của năm nay, có nhiều điều muốn nói.

Đầu tiên là cái mà mình quan tâm nhất trong giai đoạn này, cuối cùng thì hạn cuối nộp đề tài cũng đã đến, dù muốn hay không. Kết thúc 2 năm học, quen được vài người tửng như mình, rồi cũng đến lúc xa nhau. Dù thế giới internet giúp mọi người trở nên gần gũi hơn, nhưng… về địa lý thì vẫn xa, dù tính theo đường chim bay hay đường chuột chạy.

Tháng 12, có 1 đống đám cưới của bạn bè, hẹn nhau cưới hay sao ấy? Năm nào cũng vậy, gần tới tết là thiệp mời đám cưới ào ạt. Không biết buồn hay vui, mừng cho họ hay không, vì có những lý do a, b, c gì đó, nhưng là bạn bè khá thân, thì nên mừng cho bạn.

Tháng 12, mọi người rộn rã chuẩn bị đón Noel và năm mới, và mình cũng chuẩn bị nhớ lại 1 kỷ niệm không buồn, không vui, coi như đó là một lần kinh nghiệm trong đời về tình cảm. Có nhớ thì nhớ lại những cái Noel lúc còn đại học, toàn trúng ngày học Anh văn. Có năm đi học Anh Văn trúng đêm noel, học xong đạp xe về gặp ngay con TK đang ngồi ăn bánh xèo với bạn bè trong quán ngồi ngó ra, không hiểu sao cứ nhớ chuyện này. Còn đêm cuối cùng của năm, khi đồng hồ bước qua 12 giờ đêm, xóm trọ nhảy ra chúc mừng năm mới, ăn bánh kẹo. Nhắc tới mới nhớ, mình còn 1 bài viết về xóm trọ mà chưa có hứng viết.

Tháng 12, những cơn mưa, những cơn gió lạnh, những ngày không thấy ánh mặt trời, thông báo rằng mùa đông đã tới. Mùa đông năm nay vẫn lạnh…

Bạn bè sinh nhật tháng 12 cũng nhiều, nhưng lâu rồi không liên lạc nữa. Chỉ còn bà V. đang học chung lớp.

Hết 12 bài viết, không lặp lại vào năm sau nữa, và mình đang tìm ý tưởng mới. Có lẽ thay vì viết bài mỗi đầu tháng, mình sẽ viết mỗi cuối tháng để tổng hợp tháng đó như thế nào… Ừm, cũng hay.

Author: Lorian Mr
•11/13/2009 07:11:00 CH
Thời gian tới, tui cố tâm bế quan luyện công cho xong cái đề tài, nên không online nhiều và không viết bài.
Có gì bạn để lại tin nhắn, tui sẽ hồi âm.
Author: Lorian Mr
•11/11/2009 10:31:00 CH
Ảnh từ The Sun và Archant


Author: Lorian Mr
•11/10/2009 08:44:00 CH
Lần thứ 2 đi rừng. Thật ra thì mình không muốn đi lần này, vì còn nhiều việc phải hoàn thành, nhưng quanh đi quẩn lại không tìm thấy ai đi thế được, lại bị bắt đi lần nữa. Khởi đầu từ ngày 30-10

Ngày đầu tiên, đi tới gặp đoàn để liên hệ công tác, chuẩn bị đồ đạc. Thành phần đoàn đa số là những người cũ. Đêm đầu tiên ở đây, buồn hiu.

Ngày thứ 2, đi rừng. Dù lần trước đã đi nhưng chỉ đi dọc đường, lần này lại đi cắt rừng để lấy mẫu, đi suốt 5 tiếng, đuối. Khi chạy về, chạy 1 con rắn bò ngang qua đường, xe phải chạy ngang qua nó. Xe qua rồi mình quay đầu lại, thấy nó ngẩng đầu lên, phùng mang lên chửi: “tụi mày dám chạy qua đầu tao à?” Thì ra là con hổ mang bành. Lần đầu lấy mẫu đã gặp rắn rồi, híc. Trời đêm lạnh, thiếu chăn nên không ngủ thẳng giấc được, 1 đêm dậy mấy lần, và như thế nên cũng hay mơ nhiều. Suốt chuyến đi không đêm nào ngủ ngon cả.

Ngày thứ 3, đi tới đài tưởng niệm các liệt sĩ thắp hương. Sau đó mới lấy mẫu, vì lần trước có người gặp rắn nên mình cũng không dám đi lung tung. Nảy ra ý định bắt vài con bướm về ép làm quà, thế nhưng việc lấy mẫu chiếm hết thời gian rồi, cuối cùng không bắt được con nào. Tối đi uống café, gặp anh B. chọc cười đau cả bụng. Người miền Bắc có cách chọc cười khác người miền Nam, rất tỉnh nhưng thâm thúy, nói toàn là ẩn ý, 1 câu luôn chứa 2 ý, ai liên tưởng bậy bạ thì tùy.

Ngày thứ 4, lại tiếp tục vào rừng, đi muốn rã cả giò. Có gặp 1 cây kơ nia to dã man, đứng chụp làm kỷ niệm. Dù không đem theo sổ sách, nhưng may là không quên ngày sinh của R, gọi điện chúc mừng.

Ngày thứ 5 cũng theo lịch trình mà làm. Vì ở đó buồn quá nên gọi điện cho bạn bè chơi. Ngày nào cũng tốn 1 đống tiền điện thoại.

Ngày thứ 6, chỉ đi lấy mẫu buổi sáng, chiều mình tranh thủ lấy xe chạy vào trung tâm huyện để online, mấy ngày rồi nên nhớ cái blog và facebook rồi, và đọc tin mới biết là có bão lụt, nhắn tin quanh hỏi thăm. Cũng ở trên mạng, làm mình suy tư về một số chuyện, nên tối về viết bài tản mạn luôn. Q. nhắn tin với tâm trạng rối bời làm mình lo lắng ghê, hy vọng nhỏ không sao.

Ngày thứ 7, khởi hành đi Nam Cát Tiên. Chiều bắt đầu đi lấy mẫu, chưa đi được bao lâu thì trời đã mưa rồi. Lên xe về trạm thì xe lại bị lầy, làm đủ cách không được lại phải gọi xe tới kéo về. Xui! Tối tắm xong mới để ý bắp tay trái có vệt máu, khi đó mới biết là bị vắt cắn, hút máu đã đời rồi bỏ đi đâu rồi, tay mình chảy máu thêm 1 lúc nữa mới chịu ngưng, tay mỏi nhừ luôn. Ở trong rừng, chẳng biết đi đâu, nghe tiếng tắc kè và tu hú kêu càng buồn thêm. Ra nhà khách ngồi uống café rồi lại gọi điện hỏi thăm lung tung, lại nghe toàn chuyện buồn.

Ngày thứ 8, đi Bàu Sấu, nghe kể có nhiều vắt lắm, nhưng may sao lần này thấy ít hơn nhiều, ngoài ra gặp được 2 con rắn. Đi bộ vào tới nơi là 5km hết hơn 1 tiếng, chưa nghỉ ngơi lại đi lấy mẫu tiếp, dù có người dẫn đường nhưng do người mới nên bị lạc, làm mình cũng đi lòng vòng suốt 1 tiếng mới tìm ra đường mòn. Trong lúc tìm đường ra, lại suy nghĩ chuyện đời: đôi khi con đường dẫn mình đến thành công hay gì gì đó, rất gần chúng ta; nhưng tại ta không nhìn thấy mà thôi.

Ngày thứ 9, đi lây mẫu lần nữa, làm nhẹ nhàng rồi ghé khách sạn mới làm ở trong rừng uống café. Nghe giới thiệu 120 USD 1 đêm thì chắc chỉ có Tây mới dám ở. Chiều về lại Mã Đà, thu dọn mẫu để về lại Sài Gòn.

Ngày thứ 10, 5 giờ sáng đã xuất phát lên đường, trời còn tối nên cũng hơi sợ, nhưng mà thấy được cảnh mặt trời tạo thành 1 quầng sáng đỏ rất đẹp, ở Sài Gòn làm gì thấy được cảnh này.

Ngày thứ 11, chiều tối trở lại nơi đóng quân, để chia tay tiễn mọi người về Bắc, cũng như xin 1 ít cây thuốc về xài thử. Trong những ngày ở đây, gần như ngày nào đoàn cũng đi uống café, đến nỗi quen luôn nhỏ bán quán. Đêm cuối, góp 1 tay vào chơi bài tới 4h sáng mới nghỉ.

Ngày thứ 12, ai về nhà nấy.

Chuyến đi này nói chung khá vui vẻ, vì đã quen với cách nói chuyện của mọi người và chêm vào cách nói tưng tửng của mình. Mình cũng học hỏi được nhiều điều sau chuyến đi này, như là biết được cách trị bệnh của vài loại cây thuốc. Và thêm nữa, qua những lời tâm sự chân tình, thì mình cũng hiểu được hơn về tính cách của người Bắc nói chung và Hà Nội nói riêng. Mình nghĩ là đúng vì đó chính từ người Hà Nội nói và cũng giống như những điều mình biết trước đây. Nhưng ở đâu cũng vậy, có người sống rất thật lòng, chân tình thì cũng có người không, người thế này người thế kia… Nhưng dù sao, họ vẫn nói là sống ở miền Nam sướng hơn, vì phóng khoáng hơn. Ví dụ như mình xác thực được chuyện là ở Hà Nội, ăn sáng xong mà còn ngồi trong quán lâu xíu là bị đuổi đi, ở miền Nam (hay Trung) thì làm gì có chuyện đó.

Có điều công nhận là thành viên trong đoàn có người học cực kỳ giỏi, nên mình có phần nể sức học của họ. Mới sáng sớm ngủ dậy đã mở sách ra học tiếng Anh, đâu có như mình.!!!

Chuyện bên lề: Mọi người khen mình là người có thần kinh thép, vì luôn nằm bên một anh khi ngủ phát ra “tiếng ồn” kinh khủng mà vẫn ngủ bình thường ^^

Author: Lorian Mr
•11/04/2009 03:43:00 CH
Tháng 11 - Mình bắt đầu chuyến công tác ở Đồng Nai. Công việc cũng diễn tiến như lúc tháng 4, ban ngày đi lấy mẫu, chiều về nghỉ. Vừa đi vừa học hỏi cũng được nhiều thứ hay ho, như cây gì chữa được bệnh gì. Dự kiến mình tham gia chuyến đi trong 10 ngày, đem theo cả laptop và tài liệu để làm bài, thế nhưng tới chỉ toàn coi phim. Hết thuốc chữa.

Tháng 11, tháng quan trọng đối với mình khi mà những ngày cuối cùng của thời gian học tập gần tới rồi. Đối với những người mình biết, những ngày cuối cùng của 1 thời gian học nào đó, mọi người cứ lao đầu vào học tập, tranh thủ học hành để có 1 kết quả khả quan. Thế nhưng mình với mấy đứa bạn thân, thì những ngày cuối cùng là khoảng thời gian cảm thấy luyến lưu gì đó, lòng cũng bâng khuâng vu vơ. Đó là những ngày cắp sách! Nhưng cho đến bây giờ thì hình như cũng không thay đổi mấy.

Tháng 11, có ngày nhà giáo Việt Nam, để tôn vinh công lao của những người đã dạy dỗ những đứa học trò hành trang vào đời. Trong thời gian học hành, tất nhiên mình cũng kính trọng nhiều thầy cô lắm, những thầy cô không những để lại ấn tượng tốt đẹp với mình mà đối với cả lớp mình. Có đứa khi học thì ghét cô kinh khủng, nhưng khi đã tốt nghiệp rồi thì mới thấy thương cô, mới nhận ra là lúc trước cô quan tâm, cô thương mến học trò mới rầy la.

Tháng 11, không có nhiều ngày sinh nhật. Chỉ có đứa bạn thân, thế nhưng lại chẳng có ai rủ nó đi đâu, mà có lẽ nó cũng chẳng thích đi đâu. Mấy đứa bạn bè khác thì không biết có nhớ để chỉ cần gọi điện hay 1 tin nhắn chúc mừng nó thôi. Điều này cũng làm mình suy nghĩ nhiều… người quê mình, không biết cách thể hiện sự quan tâm. Dù lòng có sao đó, thì cũng chỉ thể hiện bằng hành động, hoặc im lặng, chứ ít khi nói thành lời lắm. Một vài trường hợp nào đó, thì đó là 1 khuyết điểm, nhất là trong việc tình cảm.

Author: Lorian Mr
•10/29/2009 10:53:00 CH
SOMETHING ABOUT LOVE

Có người nói, cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, mỗi một người đều phải tìm thấy 3 người. Người thứ nhất là người mình yêu nhất, người thứ hai là người yêu mình nhất và người thứ ba là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời.

Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, sau đó hiểu được cảm giác yêu. Chỉ có hiểu được cảm giác bị yêu, mới có thể phát hiện ra người yêu mình nhất. Khi đã trải qua cảm giác yêu và bị yêu, mới có thể biết được mình cần điều gì, và cũng sẽ tìm thấy người thích hợp nhất trong suốt cuộc đời còn lại.
Author: Lorian Mr
•10/29/2009 01:43:00 SA
Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người trong chúng ta sẽ gặp được bao nhiêu người? quen bao nhiêu người? thân bao nhiêu người? yêu bao nhiêu người?

Kể từ khi được sinh ra cho đến khi bắt đầu tiếp xúc với xã hội, và cứ thế. Ta sẽ gặp từng người, từng người. Có người chỉ gặp 1 lần duy nhất trong cuộc đời, có người sẽ sống với ta trong 1 khoảng thời gian, và có người sẽ đi với ta 1 quãng lớn cuộc đời. Chúng ta đều phải gặp 3 kiểu người này.

Cuộc đời thật là phức tạp, có người dù quen lâu cũng chẳng có gì ấn tượng, có những người chỉ gặp 1 lần lại để lại kỷ niệm khó quên, hay có khi ta gặp những người mà ta phải thầm cảm ơn cuộc đời đã cho ta gặp họ. Cuộc đời chia ly có ai ngờ, nên biết bao nhiêu người ta ước ao họ sẽ sống chung quanh ta mãi lại cứ phải đụng chuyện mà chia xa. Mỗi lần gặp tình huống này, lòng mình lại có cảm xúc xao xuyến khó tả, và lại suy nghĩ miên man về những mối quan hệ trong cuộc đời. Ta biết khi nào, những người ta gặp hàng ngày đây thôi, chợt rời xa ta mà đi; nhận biết được sự bất trắc của cuộc đời mà mình cố gắng sống thật tốt với mọi người thân quen.

Mình thích những chuyến đi, để mở mang đầu óc, để có những kiến thức mới. Thế nhưng mỗi lần đi xa là một lần lòng mình lại chùng xuống. Biết bao nhiêu lần trước giờ chia tay, mình cứ đi bên nhau như vậy, không nói một lời nào cả… Mình thật sự không thích những giây phút đó chút nào! Ở một vị thế của người ra đi, mình thấy như mình đang mắc nợ một điều gì đó với những người ở lại.

Khi ở vị trí của người ở lại, tình cảm cũng chẳng khác gì hơn. Từ tuổi thơ, quen biết và thân cũng khá nhiều người, và nghĩ tình bạn sẽ thật là tốt đẹp. Đột nhiên, xa cách nhau, dù chỉ là khác lớp thôi, thế là cũng không còn liên lạc nữa, tình bạn cũng dần xa (đời học sinh thật lạ, chỉ lo chơi với bạn bè trong lớp). Bất chợt nhìn thấy nhau, lòng lại thêm 1 lần luyến tiếc, ước gì chúng ta không xa nhau, bạn không chuyển nhà, bạn không học trái buổi với mình, và nhiều lý do khác nữa, thì bây giờ mình vẫn còn là bạn tốt. Thật sự luyến tiếc!


Có ai từng ước được quen hết tất cả mọi người trên trái đất chưa? Tôi có! Để làm gì hả? Đơn giản, là để tìm được người nào hợp với mình, để không tiếc nuối mình không bỏ lỡ một người nào tri kỷ trong cuộc đời mình. Thiệt ngốc! Vì điều này là không thể, nhưng vẫn cứ ước mơ, và thực hiện, tới đâu được thì tới. Nhưng thực tế, thì lại quen rất ít, vì để biết được 1 người hợp với mình hay không, trừ trường hợp ngoại lệ, thì phải tốn 1 khoảng thời gian. Và có lúc, chợt nhận ra, là thay vì có nhiều người bạn quen sơ, sao không dành thời gian cho những người bạn mình thật sự quý. Thực ra, khi gặp càng nhiều người, thì mình sẽ gặp được thêm vài người hợp tính với mình, cứ thế cuộc đời cứ tiếp diễn, có thể sẽ thành bạn thân, thành bạn tâm giao, thành người yêu, thành bạn đời, và cũng có thể, thành kẻ thù của mình. Vì mình, nhiều khi gặp được những người mình rất thích, nhưng vì đã đứng bên “2 chiến tuyến”, nên biết mặt nhau vậy thôi, chứ không đã thành bạn bè rất thân, tuổi trẻ ngu ngốc và phức tạp thật.

Trong số những người quen biết đó, có bao nhiêu người có thể trở thành người yêu của nhau. Mình có thể khẳng định, rất nhiều. Cái gì mà gọi là “na ná tình yêu thì có nhiều mà tình yêu chỉ có 1” chứ. Mình không thích cái giải thích này. Vì mình nghĩ, 2 người đến được với nhau, ngoài tình cảm ra, còn nhiều thứ mà người đời gọi là định mệnh, mình chỉ gọi là đúng lúc và đúng chỗ. 2 người yêu nhau, vì 1 lý do nào đó phải xa nhau về địa lý, người này không đảm bảo họ đã đủ thử thách để có thể thề nguyền với nhau, đành phải chia xa, ai dám bảo họ không yêu nhau thật lòng? Biết đâu, qua bao dâu bể, họ gặp lại nhau và trở thành vợ chồng thì sao? Hoặc là kịch bản khác, mỗi người đều có gia đình riêng và gặp lại nhau, nhớ lại thời xa xưa, một tình yêu thật sự, dù luyến tiếc nhưng không trách cứ, và trở thành tri kỷ của nhau. Không đẹp sao?

Cho đến bây giờ, với cái cảm giác là sẽ phải xa những người mà họ là một phần trong ký ức đẹp đẽ của mình, cứ lảng vảng mãi trong đầu. Mặc dù ở cùng trên 1 đất nước Việt Nam, nhưng... biết bao giờ gặp lại nhau! Gặp nhau – quen biết – chia ly, những cung bậc xúc cảm của con người, dù thích hay không, cũng phải đối diện với nó.

Bài viết dành tặng cho những người tôi đã quen!

Author: Lorian Mr
•10/28/2009 11:48:00 CH
Đây là bài hát thứ 2 của Dave Carroll viết về hãng hàng không United. Với sự thành công của bài hát thứ nhất, lần này trong clip của bài thứ 2 có rất nhiều người tình nguyện.

United Breaks Guitars Song 2

Author: Lorian Mr
•10/28/2009 01:31:00 SA
Vẫn thường hay hỏi? Mình có điên không, khi cứ lòng vòng hoài trong 1 vòng xoáy vô hình mà không biết ngõ ra.

Gần như hàng ngày đều tự vấn mình như vậy. Khi mọi thứ xung quanh mình trở nên đơn điệu, khi biết bao nhiêu chuyện mình muốn giải bày mà không thể/không biết nói cùng ai. Và rồi mình chọn giải pháp không phải tốt nhất nhưng cũng không phải dở nhất: im lặng. Cái thứ im lặng đôi khi mình cảm thấy ghét nó vô cùng. Mỗi ngày qua đi, vẫn làm những công việc mà mình không thấy 1 ý nghĩa gì cả, mình chán ngán nó, nhưng cuối cùng vẫn phải làm. Khi tất cả mọi thứ đều không thích thì chọn cái không thích ít nhất để làm!

Author: Lorian Mr
•10/28/2009 12:42:00 SA
Gần đây, có tới 2 đứa bạn nói những bài viết của mình không còn hay nữa, đại ý là như vậy. Thật ra không phải là không có lý do, và cũng không phải là mình không biết điều đó. Chỉ là từng lúc từng lúc nên khó mà nhận ra.

Mình viết bài theo cảm xúc, tất nhiên, nên có thời gian viết được rất nhiều, có lúc chẳng biết viết cái gì. Mình không phải là một người viết chuyên nghiệp, nên có ý tưởng rồi mới viết. Điều này không khó, nhưng khi có ý tưởng rồi thì cần phải có hứng mới viết được. Mình đã liệt kê ra biết bao nhiêu ý tưởng, nhưng rồi ngày qua ngày, nó cũng chỉ là những liệt kê nào đó, nằm trong 1 trang word nào đó và ở 1 folder nào đó mà tình cờ mình tìm thấy, để rồi à lên 1 tiếng là mình còn những cái này chưa viết nè! Rồi lại thôi, lại quên…

Một phần, do áp lực về sự cập nhật của blog, mỗi tuần ít nhất 1 bài viết để tránh sự “chết” của blog, nên có khi mình phải sưu tầm trên internet để lấp vào. Bên tiếng Việt thì đỡ, còn bên tiếng Anh thì thê thảm hơn nhiều, chẳng biết viết cái gì nữa. Có lẽ vì thế, mọi người vào blog của mình cảm giác nó bị loãng đi nhiều, không còn mang nặng cái “tinh thần” của mình trong blog. Đành phải chịu vậy thôi, khi mình chưa biết cách giữ cảm xúc liên tục để viết bài.

Tuy nhiên, nói vậy thì cũng chưa hoàn toàn chính xác lắm. Có nhiều chuyện, mình rất muốn viết ra để mong muốn giải bày, giải tỏa một điều gì đó. Nhưng lý trí lại nói mình nên dừng lại vì nó ảnh hưởng đến rất nhiều. Có một điều mà mình luôn luôn phải ghi nhớ: “những gì mình viết trên blog sẽ là con dao 2 lưỡi, nó vừa giúp mình vừa hại mình”; và mình cố gắng hạn chế thấp nhất cái lưỡi thứ 2. Mình sợ phải không? Hình như là vậy!

Hãy suy nghĩ tất cả những gì bạn nói nhưng đừng nói tất cả những gì bạn nghĩ. Đó là một câu nói của ai đó, nhưng rất đúng, mà blog là nơi ghi lại từng từ của mình, nguy hiểm hơn nhiều. Có thể mình lo xa, nhưng không bao giờ thừa cả, mình đã đủ lớn để có nhiều trải nghiệm về vấn đề này.

Nhớ những khoảng thời gian, mình cảm thấy như bị stress, là những lúc mình bày tỏ những quan điểm, suy nghĩ để được thư giãn chút ít. Và những bài viết đó thiệt là tâm trạng, mình thích thế. Dạo gần đây, khi gặp chuyện, lại chẳng buồn viết. Lâu lâu mới có 1 bài viết vào 1 dịp nào đó, thiệt là chán!

Thường thì ý tưởng đến vào những lúc mình thật bận rộn. Những ngày này, mình lại làm biếng, rảnh rỗi, dù có thời gian cũng chẳng biết phải viết gì, hay là bắt đầu viết ra làm sao?

Author: Lorian Mr
•10/27/2009 10:54:00 CH
Nếu ai đó đã có lần
Một mình đứng trước biển
Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao
Nhìn những con sóng dữ thét gào
Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng

Nếu ai đó đã có lần
Bất cần đến sự sống
Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa
Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ, làm cha
Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống

Author: Lorian Mr
•10/26/2009 12:21:00 SA
Sóc con ăn trúng quả bí bị lên men, hậu quả là bị say, giống y con người. Không thể về tổ được.

Author: Lorian Mr
•10/25/2009 10:08:00 SA
"Bí mật Polichinelle" là một bí mật mà mọi người đều biết nhưng là một hiểu biết không được chia sẻ... Như vậy "mọi thể diện đều được bảo toàn", "không ai bị mất mặt cả".

Mấy ngày hôm nay, với câu chuyện không thể tin được về "Đại học Phan Thiết", tiếp sau câu chuyện cũng ly kỳ không kém "Đại học quốc tế Hồng Bàng", rộ lên rất nhiều bài báo và ý kiến bạn đọc, bài phỏng vấn vị vụ trưởng này, vị cục trưởng nọ, v.v. ...Tất cả đều cảm thấy bức xúc, quá bức xúc. Rồi mọi người đi vào phân tích quy trình thành lập trường đại học, chưa ổn ở chỗ nào, khe hở ở đâu, mối quan hệ giữa các đơn vị hữu quan trong Bộ liên đới v.v....
Author: Lorian Mr
•10/24/2009 02:30:00 CH
TTCT - Nó vốn là mèo cảnh của bà hàng xén ở góc phố. Tối nào bà cũng để nó ngủ trong một cái hộp cactông sau khi đã kéo kín các cửa như đóng lại một cái chuồng.

Ban ngày mèo ta được tự do thỏa thích mà không cần một sợi dây nào. Không có chuyện mèo đực đi rông, không cần lo chuyện xe cộ như mắc cửi dưới đường, không cần lo đám dân câu trộm để đưa mèo sang Trung Quốc. Một con mèo ngoan ngoãn, tự giác triệt để.

Đó là một con mèo lông vàng, dễ ưa, trọng lượng ngày mỗi thêm bệ vệ. Mỗi khi chúng tôi đi bộ thể dục ngang qua chỗ cây xoan góc nhà bà hàng xén, nó thường là đề tài để so sánh với con Mi Nam của nhà tôi.
Author: Lorian Mr
•10/21/2009 12:18:00 SA
Một ngày đặc biệt dành cho phụ nữ lại trôi qua. Và mình vẫn bình thường như cũ, tức là không hỏi thăm chúc mừng hay tặng hoa cho ai cả. Có 2 nhỏ đòi hoa và lời chúc hôm nay…

Nhưng nếu, có ai hỏi, mình muốn tặng hoa cho ai nhất, thì câu trả lời rất dễ dàng.

Đó là chị của mình!

Chị hơn mình 1 tuổi, và khác biệt hoàn toàn với mình. Năm mình 4 tuổi, 2 chị em đã phải sống xa cách nhau; thế nên tính tình khó hiểu nhau được. Khi xa nhau thì nhớ đó, nhưng lại gần thì lại cãi nhau chí chóe. Nhưng cũng vì ở xa nhau, nên mình hay nhờ chị đỡ những “tội trạng” của mình để tránh phải bị đòn roi.

Dưới con mắt của mình, cuộc đời của chị thiệt thòi hơn mình nhiều. 2 hoàn cảnh sống giờ tạo ra 2 con người có lối sống hoàn toàn khác nhau. Một cách sống mà theo mình có rất nhiều khuyết điểm. Dù sao, với tư cách của một người chị, vẫn là một người chị tốt. Kể từ khi em còn nhỏ hay cả khi đã lớn lên; trong bất cứ tình huống nào, vẫn luôn nghĩ tới em, vẫn chở che cho em, vẫn giúp đỡ em. Chỉ một điều duy nhất đó cũng để chị trở thành một người chị tốt.

Nhân ngày 20-10, viết 1 bài tản mạn ngắn để tưởng nhớ chị (ghi chú: chị tui còn sống ^^)

Author: Lorian Mr
•10/20/2009 04:36:00 CH
Một tài năng âm nhạc với cây đàn guitar nữa.
Tên nhóc là Jung Sung Ha. Clip này bài Billie Jeans (Michael Jackson)

Author: Lorian Mr
•10/17/2009 09:39:00 CH
Đây là bài viết giới thiệu về café ở Sài Gòn thú vị nhất trên mạng mà mình biết. Lấy về làm tài liệu tham khảo để đi uống café.

Ở TpHCM có 1 nét đặc biệt riêng, đó là các quán café. Giữa cái đất Sài thành này, đi đâu cũng có thể thấy vài quán café. Ai đến đây mà chưa bước vào 1 quán café coi như chưa đến TP. Vì có quá nhiều quán café như vậy, nên Lãng tử chỉ giới thiệu những quán khá lạ mắt và đẹp để mọi người có thể thay đổi tùy theo tâm trạng mình, lúc vui thì đến quán sôi động, lúc buồn nên đến quán thanh tĩnh, tránh xa cảm giác xô bồ của thiên hạ.
Author: Lorian Mr
•10/15/2009 07:56:00 SA
TT- - TT - Không đâu xa, ở các nước trong khu vực như Thái Lan, Malaysia, Singapore... khi mở vòi nước máy người dân có thể uống được ngay. Nhưng tại VN điều đó là không thể khi nước ngày càng ô nhiễm. Nước từ vòi không đạt chất lượng do hệ thống cấp nước cũ kỹ.

Nước từ vòi không đạt chất lượng do hệ thống cấp nước cũ kỹ. Nhưng nước đầu nguồn cũng đang ô nhiễm vì xả thải, mặn xâm nhập.
Author: Lorian Mr
•10/14/2009 11:29:00 CH
Tin hay không thì tùy, nhưng phổi của bạn mới chỉ có 6 tuần tuổi, còn các nụ vị giác trong miệng là 10 ngày. Vậy phần còn lại của cơ thể bạn thì sao?

Nhiều người cáu kỉnh với tuổi già, sẽ ngạc nhiên chút ít khi biết rằng dù bạn đã sống bao nhiêu năm đi nữa, thì một vài phần trên cơ thể cũng mới chỉ có tuổi thọ là vài tuần, thậm chí vài ngày. Theo DailyMail, đó là bởi các cơ quan này không ngừng làm mới mình:

Tuổi của gan: 5 tháng

Gan nổi tiếng với khả năng tự sửa chữa và tái sinh nhờ vào lượng máu cung cấp dồi dào. Nếu bạn tự hỏi tại sao ngay cả những tay bợm nhậu vẫn có thể cải thiện trạng thái lá gan của họ, đó là vì các tế bào gan chỉ có tuổi thọ khoảng 150 ngày.

"Tôi có thể bỏ đi 70% lá gan của một người trong một ca phẫu thuật, và khoảng 90% trong số đó sẽ mọc lại trong 2 tháng", David Lloyd, nhà phẫu thuật gan tại Bệnh viện hoàng gia Leicester lý giải.

Tuy nhiên ở những đệ tử lưu linh, các tế bào nhu mô của gan có thể bị hư hỏng đến mức nó tạo thành mô sẹo, không thể phục hồi được.
Author: Lorian Mr
•10/11/2009 10:24:00 CH
Tiếp tục thơ của bạn NN A., 1 thằng khùng, rất khùng..

Anh ấy đi trong tầng hầm
Không một ánh sáng
Không người bên cạnh
Con tim thốt lên từng cơn nhức nhói
Nuốt lấy đớn đau
Cuối mặt xuống
Đôi dòng lệ lặng lẽ chảy
Lấy hết sức
Anh ngước mắt lên
Chợt một vì sao sáng
Anh gạt đi dòng lệ
Lòng thênh thang bước
Miệng luôn cười và thì thầm
"Cảm ơn một vì sao"
8/2006
Lời bình: có ý tưởng, dù khổ đau, vẫn phải ngước mặt lên mà đi
Author: Lorian Mr
•10/11/2009 10:20:00 CH
Mấy hình này đem làm hình nền cho desktop thì màu sắc phải biết.



Reference: www.zerovn.net

Author: Lorian Mr
•10/09/2009 09:00:00 CH
Thơ của bạn, viết đã lâu. Chợt đêm nay nhớ tới bạn, đã lâu không liên lạc vì chẳng biết liên lạc làm sao. Cùng ở một nơi còn khó, huống chi giờ mỗi đứa một miền. Thôi gởi bài thơ của bạn lên vậy, chắc lúc viết bài thơ này, bạn đang "nhăm nhe" yêu ai đó...

Một nửa con tim kia lại đến
Không bồn chồn và mất tự tin
Không niềm vui và nỗi nhớ
Nhưng bình yên đến lạ kỳ

Một nửa con tim tôi thổn thức
Không biết còn yêu như ngày xưa
Không biết óc này còn lãng mạng
Nhưng tôi chắc hồn đã theo em

Một nửa thế giới quay trở lại
Không rộn ràng như thuở nguyên sơ
Không cháy bỏng như mặt trời chói lọi
Nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng đêm

Không một nửa cầu vòng sẽ vội tắt
Không một nửa ai lang thang cùng tui
Không một nửa ai sẽ ca sĩ
Hát cho tui những khúc nhạc lòng

Trái tim tui đã gần như hoá đá
Sao em trao nụ cười ấy rồi vội đi
Sao em trao ánh mắt khi ngã
Rồi vội quay lưng cùng người khác vậy em.

8/2006

Author: Lorian Mr
•10/08/2009 11:19:00 CH
Mình bắt đầu cái nghiệp viết thư tay vào những năm cấp 3, lớp 11 hay 12 gì đó. Khi đó, thằng A. đi học ôn thi đại học ở Huế. Đó là cái thời mà mình chưa biết thế nào là vi tính hay mail, chat gì cả.

Sau đó, là cái thời mình đi xa học. Ừm, mặc dù đã biết mail, internet là gì, nhưng vẫn còn giữ thói quen viết thư suốt 4 năm đại học.

Thư tay, dù không nhanh bằng mail, nhưng nó luôn mang một ý nghĩa cao lớn hơn.

- Đó là sự nôn nao khi chờ đợi 1 lá thư từ bạn, là suy nghĩ không biết khi nhận được thư của mình, bạn sẽ cảm giác ra sao.
- Đó là cảm giác gần gũi nhau hơn khi tên bạn và tên mình cùng hiện lên trên 1 lá thư.
- Đó là cảm giác thân quen nhau hơn khi nhìn thấy những dòng chữ của nhau, cái nét chữ đã quen từ hồi đi học, dù cho không đẹp, không sạch, nhưng so với những chữ đều đẹp ngay ngắn của máy tính (mà mình hay gọi là những dòng chữ vô hồn) thì vẫn tốt hơn nhiều.
- Đó là sự nhận biết được tính cách của bạn qua cách viết của bạn, cách trình bày của bạn, cách vẽ hươu vẽ vượn của bạn trên đôi giấy trắng.
- Đó là cảm giác bất ngờ và vui vẻ khi nhận được những tấm thiệp của bạn vào những dịp quan trọng.

Thường thì, thư được viết khi trời đã về đêm. Nên những dòng chữ cũng mang theo sự mát lạnh của đêm, và sự ấm áp của tình cảm. Mình từng khá bất ngờ trước những gì bạn đã viết cho mình, những gì bạn nhận xét về mình, những điều vì quá khắt khe với bản thân mà mình không nhận ra.

Mấy đứa trong phòng có lúc cũng ghen với mình vì không nhận được nào cả, ha ha. Đó cũng là một niềm vui nho nhỏ.

Và, thư là cách tốt nhất để bày tỏ quan điểm, cảm nghĩ của mình với 1 người mà khi gặp mặt thật khó hay ngại phải nói ra. Những điều mình băn khoăn, trăn trở.

Mình còn giữ lại tất cả những lá thư bất cứ ai gởi cho mình, để làm kỷ niệm. Và chắc chắc sẽ có lúc nào đó, mình cần đọc lại…

Author: Lorian Mr
•10/07/2009 11:58:00 CH
1. Bạn nói, như một ông già sắp nhận sổ hưu: Mày biết không, sống bây giờ thật bon chen mệt mỏi. Cái thành phố này sẽ mài tuổi trẻ bọn mình ra bã…

Bạn nói vậy nhưng bạn vẫn bám lấy cái sự mệt mỏi ấy như một định mệnh. Vợ chồng bạn vẫn cung cúc làm ăn, mỗi ngày giam mình trong phòng máy lạnh tám tiếng đồng hồ, kiếm lương trang trải, còn nhận thêm show về nhà “tăng gia cày bừa”, kiếm thêm tiền bánh, sữa nuôi con.
Author: Lorian Mr
•10/05/2009 11:01:00 CH
Vì vài lý do (blog mất tên miền, không liên kết với tui nữa…), tui đã bỏ đi một số liên kết blog ra khỏi mục “liên kết Blog”, mong mọi người hiểu cho, các bạn khi biết được có thể loại liên kết blog của tui ra khỏi blog.

Danh sách đây:

http://ngherock.blogspot.com/
http://thantoc.blogspot.com/
http://www.luongtrungkien.com/
http://trancanh.sky.vn/
http://enjak.com/
http://greenecafe.sky.vn/
Knight_pa
http://giadinhdzitxim.blogspot.com/
http://www.duyk2.uni.cc/
http://blog.accpvn.co.cc/
http://doahong.info/blog
http://nguoithay.info/
http://www.tinhrock.com/
http://vn-s.blogspot.com/
http://phattrienso.blogspot.com
http://www.langnhachkiem.net

Author: Lorian Mr
•10/05/2009 10:08:00 CH
Gần đây có đôi khi đi xem phim ở rạp, chợt nhớ có 1 bài viết về cách xem phim ở trong cuốn sách “Vật lý kỳ thú” rất hay và thú vị, đưa lên cho mọi người đọc chơi. Bài này cho bạn biết cách xem ảnh chụp và phim sao cho đạt hiệu quả cao nhất, đẹp nhất, nghe lạ lắm đúng không?

Nghệ thuật xem ảnh

Về cấu tạo, máy ảnh là một con mắt lớn: hình hiện trên tấm kính mờ của máy ảnh phụ thuộc vào khoảng cách giữa vật kính và các vật cần chụp ảnh. Máy ảnh định hình trên kính ảnh một hình phối cảnh của vật, hình này sẽ xuất hiện trong mắt của chúng ta, nếu mắt (chú ý là một mắt thôi) đặt ở nơi vật kính.

Từ đó suy ra rằng, một khi ta nhìn tấm ảnh mà muốn thu được một ấn tượng về thị giác hoàn toàn như nhìn chính bản thân vật, thì chúng ta phải:
1) Nhìn ảnh chỉ bằng 1 con mắt,
2) Đặt ảnh cách mắt 1 khoảng cách thích hợp.

Dễ dàng hiểu rằng khi xem ảnh bằng cả 2 mắt, chúng ta không tránh khỏi nhìn thấy trước mắt mình một bức tranh phẳng, chứ không phải một ảnh có độ sâu. Đó là 1 hệ quả tất yếu do những đặc điểm của thị giác chúng ta.

Khi chúng ta nhìn một vật hình khối, thì trên võng mạc của mắt chúng ta các ảnh nhận được sẽ không như nhau: mắt phải nhìn không hoàn toàn giống như mắt trái. Về thực chất, chính sự không giống nhau này của các ảnh là nguyên nhân chính để cho các đồ vật xuất hiện trước mắt chúng ta là những hình khối: nhận thức của chúng ta hợp nhất cả 2 ấn tượng không giống nhau thành 1 hình tượng nổi. Vấn đề sẽ khác nếu trước mắt chúng ta có 1 vật phẳng, chẳng hạn 1 bức tường: cả 2 mắt khi đó đều thu được những ấn tượng hoàn toàn giống nhau; chính sự giống nhau đó là 1 dấu hiệu để chúng ta nhận thức được vật là phẳng.

Bây giờ thì đã rõ, khi nhìn ảnh bằng 2 mắt, chúng ta đã phạm 1 sai lầm vì, làm như vậy, chúng ta đã buộc nhận thức phải tin rằng, trước mắt chúng ta đúng là 1 bức tranh phẳng! Khi chúng ta nhìn ảnh bằng cả 2 mắt, mà đúng ra chỉ bằng 1 mắt, thì chúng ta đã cản trở chúng ta không nhìn được cái mà bức ảnh phải đem lại cho ta. Như vậy là toàn bộ cái ảo giác, mà máy ảnh tạo ra một cách hoàn thiện như vậy, đã bị sự sơ suất phá hủy.

Phải để bức ảnh cách mắt một khoảng cách bằng bao nhiêu?

Cả cái quy tắc thứ 2 cũng quan trọng biết mấy - phải đặt ảnh cách mắt một khoảng cách thích hợp, nếu không thì sự phối cảnh đúng đắn sẽ bị phá hủy.

Vậy thì khoảng cách đó bằng bao nhiêu?

Để thu được một ấn tượng đầy đủ, cần phải quan sát ảnh dưới cùng một góc nhìn mà vật kính của máy ảnh “đã nhìn” hình trên tấm kính mờ của buồng tối, hoặc dưới cùng một góc mà vật kính “đã nhìn” các vật được chụp cũng thế. Từ đó suy ra rằng, ảnh của vật nhỏ hơn kích thước tự nhiên bao nhiêu lần, thì cần phải đặt ảnh ở gần mắt một khoảng nhỏ hơn khoảng cách từ vật đến vật kính bấy nhiêu lần. Nói một cách khác, cần đặt ảnh cách mắt một khoảng cách gần đúng bằng tiêu cự của vật kính.
(Nói xa xôi khó hiểu quá, tui vẽ hình đưa lên cho dễ hiểu. Nếu vật được chụp là BE, máy ảnh đặt ở A, chụp xong đưa ra tấm hình là DE thì ta phải đặt mắt ở C để cho góc nhìn của mắt ta bằng với góc nhìn của máy ảnh)

Nếu chúng ta chú ý rằng, phần lớn các máy ảnh nghiệp dư có tiêu cự bằng 12-15 cm, thì chúng ta thấy rằng không bao giờ chúng ta xem ảnh đặt các mắt một khoảng cách đúng đắn: khoảng cách nhìn thấy rõ đối với mắt bình thường (25cm) lớn gần gấp đôi khoảng cách nói trên. Cả những bức ảnh treo trên tường cũng cho ta cảm giác phẳng, vì chúng ta nhìn chúng với một khoảng cách còn lớn hơn nhiều.

Chỉ những người cận thị có khoảng thấy rõ ngắn (và cả trẻ em là người có khả năng nhìn thấy ở khoảng cách ngắn) mới biết được sự thích thú của việc ngắm nhìn hiệu ứng do một bức ảnh thông thường đem lại, khi nhìn ảnh đó bằng phương pháp đúng đắn (nghĩa là bằng 1 mắt). Cầm ảnh cách mắt một khoảng cách từ 12-15cm, họ sẽ thấy trên mắt mình không phải một bức tranh phẳng, mà là một hình nổi, trong đó cảnh phía trước tách biệt với cảnh phía sau gần giống như nhìn trong kính xem ảnh nổi vậy. (lời của tui: đúng là như vậy, tui thử nhìn theo cách họ chỉ, thật sự là hình nổi, cảnh này tách biệt ra khỏi cảnh kia, có cái cách xa ta, có cái ở gần ta, rất lý thú. Cuối cùng người bị cận thị cũng có 1 điều để an ủi ^^)

Tác dụng kỳ lạ của kính lúp

Như vừa giải thích, những người cận thị có thể dễ dàng nhìn được hình nổi ở những bức ảnh thông thường. Nhưng đối với những người có đôi mắt bình thường thì thế nào? Họ không thể dịch ảnh đến gần mắt, nhưng ở đây kính lúp sẽ giúp họ. Nếu nhìn một bức ảnh qua một thấu kính có độ phóng đại gần 2 lần, thì những người đó dễ dàng có thể thu được những thuận lợi đã nêu của 1 người cận thị, nghĩa là không cần phải điều tiết mắt, họ vẫn có thể nhìn thấy được rằng bức ảnh có hình nổi và độ sâu. Ấn tượng thu được khi đó và ấn tượng thu được khi chúng ta nhìn ảnh bằng cả 2 mắt ở khoảng cách lớn, khác nhau rất nhiều. Phương pháp xem các ảnh thông thường như thế có thể thay thế cho các hiệu ứng của kính xem hình nổi.

Bây giờ chúng ta đã hiểu rõ, tại sao các bức ảnh nhìn bằng 1 mắt qua kính lúp lại có hình nổi. Sự kiện đó thì ai cũng biết, nhưng ít người giải thích được đúng đắn hiện tượng này.

Chỗ ngồi tốt nhất trong rạp chiếu bóng

Chắc là những người hay lui tới rạp chiếu bóng đều nhận thấy rằng, một số cảnh được nổi hẳn lên một cách khác thường trên màn ảnh: những hình người tách hẳn ra khỏi phông và nhô lên đến mức làm người ta thậm chí quên mất là có màn ảnh phía sau và tựa hồ như nhìn thấy phong cảnh thực hay những diễn viên sống trên sân khấu vậy.

Một sự nổi lên như thế của các hình không phụ thuộc vào tính chất của bản thân cuộn phim, như người ta thường nghĩ, mà phụ thuộc vào chỗ ngồi của người xem. Các ảnh trong phim mặc dù cũng được quay bằng những ống kính có tiêu cự ngắn, nhưng khi chiếu lên màn ảnh thì đã được phóng đại lên rất mạnh – 100 lần – do đó có thể nhìn các ảnh đó bằng 2 mắt ở khoảng cách lớn (10 x 100 = 10m). Ảnh sẽ có hình nổi rõ nhất khi ta nhìn ảnh dưới cùng một góc máy quay phim “đã nhìn” nguyên vật khi quay phim. Khi đó trước mắt chúng ta sẽ là những cảnh tượng tự nhiên.

Vậy thì làm thế nào để tìm được khoảng cách đáp ứng được góc nhìn thuận lợi ấy? Muốn vậy, trước hết cần chọn chỗ ngồi đối diện với chính giữa bức ảnh, và hai là tiêu cự của vật kính lớn hơn bề rộng cuộn phim bao nhiêu lần, thì chỗ ngồi phải cách màn ảnh một khoảng cách lớn hơn bề rộng của ảnh bấy nhiêu lần.

Để quay phim, thường người ta dùng những máy ảnh có tiêu cự 35,70,75, 100 mm tùy thuộc vào đặc tính của sự quay phim. Bề rộng tiêu chuẩn của cuộn phim là 24mm. Đối với tiêu cự là 75mm chẳng hạn, chúng ta sẽ có tỷ số:
Khoảng cách cần tìm/bề rộng cuộn phim = tiêu cự/bề rộng của ảnh = 75/24 = 3

Như vậy, để tìm khoảng cách từ chỗ ngồi tốt nhất đến màn ảnh trong trường hợp này, chỉ cần nhân bề rộng của hình trên màn ảnh với khoảng 3 lần là được. Nếu bề rộng của ảnh trên màn là 6 bước thì chỗ ngồi tốt nhất để xem phim cách màn 18 bước.

Author: Lorian Mr
•10/04/2009 07:57:00 CH
1 đôi nam nữ rủ mình đi Thảo Cầm Viên, nhân tiện chụp hình giùm luôn, thế nên hủy mấy dự định cuối tuần.

Mình không thích vào sở thú! Lý do đơn giản lắm: mình không thích nhìn thấy những con thú bị giam cầm trong 1 không gian chật hẹp. Tưởng tượng thử coi, nếu nó đang ở nơi mà nó đáng phải ở, thì nó có thể tung tăng chạy nhảy trên một diện tích bao la rồi, đâu phải đi tới đi lui, nằm hoài một chỗ như vậy. Tù túng và xiềng xích.

Lần đầu tiên mình có cảm giác không thích xem những con vật là khi vào Suối Tiên cách đây 6-7 năm, 1 con khỉ phải làm trò xiếc cho mọi người coi khi mà nó không muốn, người quản lý nạt 1 phát là nó cuống cuồng làm xiếc mà mắt vẫn hướng về ông ta như sợ bị đánh vậy. Lần đó mình đã làm 1 bài thơ…

Những con vật trông thực sự thiếu sức sống, không buồn chạy nhảy, chỉ nằm hoài 1 chỗ, đợi tới giờ cho ăn. Những con thú hiếu động cứ chạy lòng vòng trong khung sắt, những con chim sải cánh được 5m lại phải đậu xuống ở 1 cành khác… Tới đây, ngoài việc được nhìn tận mắt những con vật đã được biết bằng xương bằng thịt với trạng thái uể oải ra, còn có ích lợi gì nữa đâu. Mặc dù nếu ở ngoài đời, chúng nó có thể chết bất cứ lúc nào vì đấu tranh sinh tồn, nhưng mình thấy như vậy vẫn đúng là bản chất của chúng hơn.

Chuyện ngoài lề:

Là những con người vô cùng thiếu văn hóa, khi cố tình chọc thú, quăng đồ vào nó, mình biết họ nghĩ như vậy là để chứng tỏ mình gan dạ, nhưng không đúng lúc và đúng chỗ, và thiếu ý thức.

Còn chương trình tạp kỹ cũng vậy, mặc dù Thảo Cầm Viên là cho mọi người vào, nhưng mình nghĩ ẩn ý của nó là phục vụ cho lứa tuổi nhỏ, trẻ em. Thế mà ca sĩ lên hát lại là những bài tình ca tan vỡ, mối tình đầu tan nát, không biết ban tổ chức đang làm cái gì nữa?

Author: Lorian Mr
•10/04/2009 06:11:00 CH
Giá trị cổ phiếu hãng hàng không United Airlines tụt thê thảm khi chàng ca sĩ Dave Carroll ở Canada tung lên bài hát ngọt ngào do anh sáng tác, kể lại việc hãng này không chịu bồi thường khi làm vỡ cây đàn của anh.

Thông thường, công ty hàng không sẽ chỉ phải bồi thường vài trăm bảng khi làm thất lạc hoặc phá hỏng hành lý của khách. Song hãng United mất mát nhiều hơn trong trường hợp này.

Họ bị tụt 10% giá trị cổ phiếu, khoảng 180 triệu USD, sau khi bị cáo buộc làm hỏng cây đàn của một nhạc công mà không chịu bồi thường.

Ca sĩ Dave Carroll của Canada đã soạn bài United Breaks Guitars sau khi nhạc cụ của anh bị vỡ tại sân bay O'Hare ở Chicago. Bài hát của anh trở thành hit trên YouTube với gần 4 triệu lượt người xem, chỉ trong 10 ngày.
Author: Lorian Mr
•10/03/2009 07:07:00 CH
Ngoài sự vô trách nhiệm về an toàn thực phẩm với bánh trung thu, người lớn còn nhồi vào đó những thứ dị dạng mà chúng chẳng liên quan gì đến đêm rằm trung thu. Ở đó chỉ tồn tại sự đổi trác, giao kèo gì gì đó… giữa người lớn với nhau. Và bắt đầu xuất hiện một dạng bánh trung thu mà người ta vẫn gán cho cái tên: bánh quý tộc.

Cứ mỗi lần đến rằm trung thu, dư luận lại quan tâm đến những chiếc bánh. Điều làm người ta quan tâm nhất vẫn là những vấn đề liên quan đến an toàn thực phẩm. Nhiều cơ sở sản xuất đã bị đình chỉ, và người ta công bố những hình ảnh bánh trung thu mốc thếch khiến chúng ta có cảm giác sợ hãi mỗi khi có ý định mua loại bánh này.

Nếu câu chuyện về bánh trung thu chỉ dừng ở đó, có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi tồi tệ. Chỉ cần xiết chặt khâu an toàn vệ sinh thực phẩm, phạt nặng, hoặc bỏ tù những kẻ gian lận… sẽ hạn chế được cách làm ăn thiếu trách nhiệm này.

Nhưng sự thật về bánh trung thu bị làm “bẩn” lại là một câu chuyện khác. Ấy là những chiếc bánh trung thu “quý tộc” mà sự ra đời của nó đã làm mất hết ý nghĩa tươi đẹp về cái tết của trẻ em. Những chiếc bánh trung thu này có cái giá không thể đùa: 100USD, 500USD, 1000USD… Và nếu ai đó muốn mua nó phải đến tận cơ sở để đặt hàng. Nó được sản xuất ra để làm gì? Câu trả lời rất đơn giản: làm quà biếu! Và biếu ai thì chúng ta không cần trả lời nữa. Với một cái bánh trung thu giá như thế này, có thể mua cả một xe tải hạng nặng bánh trung thu bình dân cho bọn trẻ ở nông thôn.

Author: Lorian Mr
•10/02/2009 10:10:00 CH
Mình không có mấy cái trung thu. Đơn giản, trung thu đông đúc người, nguy hiểm, không cho ra đường, đi ngủ sớm. Chỉ nhớ có 1 lần, chắc lớp 2 hay lớp 3 gì đó, đi chơi chung với mấy đứa trong xóm. Và đó là lần duy nhất. Tuổi thơ êm đềm nhỉ!

Năm nay, may mình nhắc nhở sớm nên sư phụ tổ chức cuộc thi làm lồng đèn cho mấy đứa nhỏ con em cán bộ trong Viện. 2 đứa phòng mình hì hục làm 2 hình ngôi sao, kỳ công, trông rất đẹp, có thể nói là đẹp nhất trong hơn 10 cái lồng đèn dự giải. Mình ra ý tưởng làm 1 cái hình… trái tim. Vài người nói hình trái tim chỉ người lớn thích thôi chứ con nít đâu thích.

Lần đầu tiên làm lồng đèn, đúng là gà, cột dây thép không chắc, chơi lấy đinh đóng luôn. Buổi chiều dán giấy kiếng rồi đi thi luôn nên nó nhàu kinh khủng. Mấy đứa chuẩn bị trươc nên giấy căng lên trông đẹp lắm. Trái tim mình làm có 3 màu, 2 tâm thất, 2 tâm nhĩ, đúng khoa học luôn, dán hình mặt cười lên nữa.

Đi ra thi, tưởng đâu ít người làm lắm, không ngờ cũng có nhiều, hy vọng giành giải mất đi ít nhiều. Tuy nhiên, giám khảo là mấy đứa nhóc, nên chỉ cần chúng thích là được. Không biết trời tối sao mà cái lồng đèn người lớn chê là xấu nhất lại giành được giải nhất, làm mọi người cười ngất ngưỡng. Nhưng không sao, mình lại được đồng hạng nhì.

Trung thu vui nhất từ trước tới giờ.

Mình không nghĩ rằng lại có 1 trung thu ý nghĩa như vầy khi tới từng tuổi này. Vì mình thấy rằng trung thu ngày càng mất đi ý nghĩa thực sự của nó. Nếu muốn nhìn trung thu một cách trọn vẹn, tốt nhất là đi về những vùng quê, còn có lồng đèn trung thu tự làm, lũ trẻ cùng nhau tung tăng đi chơi. Chứ ở thành phố, đèn lồng là những thứ đèn chạy bằng pin của trung quốc sang, tuy đẹp mà vô hồn quá. Rồi nó cũng là dịp để những người lớn biếu tặng bánh trung thu cho nhau, những hộp bánh đắt tiền, mà chỉ cần ăn một mẩu nhỏ thôi là ớn rồi. Và trung thu ngày càng không phải cho trẻ con nữa.

Author: Lorian Mr
•10/01/2009 10:12:00 CH
Tháng 10 tới rồi!

Và cái gì tới cũng phải tới. Theo tiến độ thì mình sẽ xong phần thực nghiệm trong tháng này, để còn nhảy vào phần viết bài nữa. Một quãng thời gian khá dài cũng tới lúc phải kết thúc, có lúc tưởng chừng như mình không muốn đụng chạm tới nó nữa.

Đã bước vào đông, nhưng mình thấy vẫn như vậy. Đôi khi mình không thích cái thời tiết này, chỉ có 2 mùa mưa và mùa khô, làm tụt đi biết bao nhiêu cảm xúc. Nhưng cũng vì vậy mà mình bị ám ảnh bởi những cơn mưa. Những ngày điên đạp xe đi học mà dầm mình dưới cơn mưa cho đầu óc thảnh thơi, thời tuổi trẻ có khác, đi hoài mà không bị bệnh.
Author: Lorian Mr
•9/29/2009 10:48:00 CH
1 cơn bão nữa lại tạt vào miền Trung. Miền Trung được biết đến như là vùng của nắng như lửa đỏ, và miền của những cơn bão dữ.


Mình đã sống qua biết bao nhiêu là cơn bão. Cái thời học sinh ấy, mỗi lần bão là lòng lại vui vui, vì được nghỉ học, ngồi nhà chơi. Nhưng cảm nhận được sự đáng sợ của nó thì chỉ mới đây thôi. Cơn bão cách đây vài năm với tâm bão nhằm ngay Đà Nẵng. Mình từng cố hết sức để giành lại cái cửa sổ với cơn bão, nếu thắng, sẽ đóng được cửa sổ, nếu thua, gió sẽ lùa vào và cả mái nhà sẽ bay đi. Sau khi đóng được cửa sổ thì tay mình cũng không lành lặn nữa. Và rồi, lại chứng kiến 1 cảnh tượng khác, bên nhà hàng xóm, bão lại dở từng tấm tôn lên, cuộn nó lại như cuốn chiếu, và cuối cùng là thổi bay nó lên. Không lâu sau đó, mái hiên nhà mình cũng chịu chung số phận. Mình sẽ không bao giờ quên được.
Author: Lorian Mr
•9/27/2009 06:55:00 CH
Mình thật sự ấn tượng trước những bài hòa tấu của Secret Garden.

Trước đây, mình từng nghĩ 1 bài hát hay là do phần lời sâu sắc của nó. Nhưng mình phải nhìn nhận lại theo 1 cách khác, phần nhạc cũng quan trọng y như vậy.

Mình thường hay làm việc vào đêm khuya, không còn những tạp âm từ tiếng xe, tiếng còi, tiếng người ầm ĩ, và nghe nhạc là một cách giải trí tốt. Chỉ có tiếng nhạc êm êm, buồn buồn như rót thẳng vào tim. Và không biết từ lúc nào, mình thích có những đêm thức khuya ngồi một mình nghe nhạc, và cảm giác như mình thấm từng ca từ, nốt nhạc của bài hát.

Secret Garden gồm hai thành viên, được thành lập cách đây đúng mười năm (1994). Trước đó, Rolf Lovland (nam) đã được biết đến như một nhà viết nhạc xuất sắc nhất của Na Uy, từng đại diện Na Uy dự thi Eurovision 1985 và đoạt giải quán quân; còn Fionnuala Sherry (nữ), người Ireland, đã biết chơi violin từ khi lên tám và đã có thâm niên 10 năm trong dàn nhạc giao hưởng.

Author: Lorian Mr
•9/24/2009 11:35:00 CH
Đã nhiều lần, mình tự hỏi vì sao mình lại viết blog.

Ờ thì, nhiều khi mình viết chỉ để lưu lại cảm nhận của mình vậy thôi. Nhưng nếu như vậy, thì viết nhật ký đi, có gì khác đâu.

Rồi chợt mình nhận ra, là không phải chỉ có vậy, mà mình muốn chia sẻ cảm nghĩ của mình, tìm thấy những người có thể đồng cảm với những suy nghĩ khác lạ của mình.

Author: Lorian Mr
•9/21/2009 08:05:00 CH
Stan Munro, 38 tuổi đã kết hôn với cựu MC truyền hình đã xây dựng những công trình kiến trúc nổi tiếng trên thế giới bằng những chiếc tăm xỉa răng. Những tác phẩm nghệ thuật độc đáo của anh đã khắc họa các công trình từ Á sang Âu, từ cổ đại đến hiện đại với kĩ thuật tinh xảo góp phần tôn lên vẻ đẹp tuyệt vời vốn có của chúng.

Mời các bạn cùng chiêm ngưỡng những công trình nghệ thuật mô phỏng từ tăm của người nghệ sĩ đa tài này.


Author: Lorian Mr
•9/13/2009 11:50:00 CH
Mặc dù đã nghe nhiều về kiểu tình yêu này, nhưng giờ mới thấy được tận mắt, nghĩa là mình biết trường hợp cụ thể.

2 đứa yêu nhau không biết thế nào, mà 1 đứa lại không cho phép đứa còn lại đi chung với 1 người khác giới, dù là đi nhiều người chăng nữa. Chẳng hiểu sao đứa kia lại chấp nhận điều này. Thấy tình yêu của tụi nó sao lạ lùng quá đi.

Suốt ngày đứa này gọi hỏi đứa kia, trông như là giám sát vậy. Không biết khi nào tụi nó nhận ra đó là một điều cấm kỵ của 1 tình yêu bền vững. Nếu sợ mất người mình yêu mà làm kiểu này, đâu khác gì tự mình làm mất nó. Tình yêu là làm cho mình cảm thấy hạnh phúc, đâu phải là cho mình những mệt mỏi buồn phiền. Mà đúng là người trong cuộc luôn như vậy nhỉ, ít sáng suốt để nhìn nhận 1 vấn đề nó nguy hiểm ở mức nào.

Mình tự hỏi sao lại có những đứa thiếu kinh nghiệm như vậy nhỉ, 1 tình yêu ích kỷ vậy mà cũng chấp nhận được. Thôi, càng nói càng khiến mình bực mình.

Author: Lorian Mr
•9/12/2009 06:21:00 CH
Lần đầu tiên nghe bài hát, mình đã thích cái giai điệu buồn buồn của nó. Đúng như tác giả đã nói, đôi lúc trong cuộc đời mình thật sự gặp khó khăn, tưởng như không thể vượt qua, nhưng rồi, mình cũng đã vượt qua. Và mình tự hỏi vì sao mình có đủ sức mạnh để có thể sống sót qua khoảng thời gian đó.

Trong lúc gian nguy, hãy tìm một tia sáng và hãy đi theo nó. Đến khi nhìn thấy được mặt trời. Bạn sẽ nhận ra được mục đích bạn sống trên cõi đời này và bạn là ai trong những con người đang sống.

Author: Lorian Mr
•9/11/2009 09:19:00 CH
Mấy hôm nay qua Tân Phú, thấy sinh viên đông như hội. Mặt mũi đứa nào cũng trông ngơ ngơ ngáo ngáo thế nào ấy. Nhìn tự dưng thấy buồn cười, và lòng cũng nhớ tới cái khoảng thời gian này 7 năm về trước.

Ngày ấy, đang còn bơ vơ phất phơ ở thành phố thân yêu vì biết tin mình rớt. Chợt đùng 1 cái có tin đậu nguyện vọng 2, lật đật vào Sài Gòn liền luôn.

Cái thằng mình ngày ấy lần đầu tiên tới 1 thành phố xa lạ, với biết bao nhiêu nỗi e dè vì sự hù dọa của nhiều người về 1 thành phố phức tạp, ồn ào. Ở trong nhà, không dám đi ra ngoài đường nữa.

Vào ngày nhập học, khăn gói xuống trường, năn nỉ xin xỏ hoài cũng không cho ở KTX của trường, mà phải chuyển qua ở KTX của DHQG. Cũng nhờ vậy, mà mình thấy ở đó sướng hơn nhiều, và gặp được mấy thằng cùng phòng cũng vui vẻ, tử tế.

Ba dặn dò là coi chừng tình trạng ma cũ bắt nạt ma mới, may sao KTX toàn tụi sinh viên mới, nên chuyện này không có.

Author: Lorian Mr
•9/05/2009 02:38:00 CH
Lần đầu tiên biết đến Britain’s Got Talent là nghe Susan Boyle hát. Từ đó, mình tìm thêm trên Youtube, thì thấy có những clip rất hay.

Những người tham dự, mỗi người đều có 1 ước mơ, và họ cố gắng hết sức để đạt được nó. Khi đạt được thành công, họ khóc thực sự vì những kết quả. Có khi, họ tham dự vì muốn có 1 cuộc sống tốt hơn cho bản thân, cho người thân. Họ đã trải qua những biến cố của cuộc đời, và thường màn trình diễn của họ thật sự ấn tượng.

Mình thích nhất những màn biểu diễn ở vòng 1, khi họ chân ướt chân ráo vào thi. Và nó thể hiện rõ nhất khát khao của người thi.

Dưới đây là 2 bài thi mà mình rất có cảm tình.

Jamie Pugh hát bài Bring him home của Les Miserables. Anh ấy làm công nhân ban ngày, và ban đêm làm người đưa bánh pizza.



Julian Smith, người chơi Saxophone, 39 tuổi, dạy nhạc biểu diễn tại vòng 1 Britain’s Got Talent
Xem ở đây
Author: Lorian Mr
•9/04/2009 01:05:00 SA
Tháng 9 đến!
Là những cơn mưa như trút nước mỗi chiều về. Chỉ cần vài giây chậm hơn so với con mưa là có thể ướt nhem rồi. Mà nhờ vậy, thời tiết trở nên mát dịu hơn, có buổi tưởng chừng như sắp tết đến nơi rồi.

Cái mớ hỗn độn mà mình đang gặp phải vẫn chưa có hồi dứt, sao dở vậy ta. Mỗi khi đêm đến, lòng chẳng muốn học hành, cứ online và nghe nhạc, những bài nhạc làm lòng dịu lại chút.

Chẳng biết mình muốn gì, và chẳng còn háo hức làm gì nữa. Tâm lý bất ổn định, chẳng hiểu được nguyên nhân sâu xa của nó là từ đâu. Gặp mặt mọi người, mình vẫn bình thường, vẫn như những ngày xưa; nhưng khi đối diện với bản thân, không còn nhận ra mình nữa, “xuống cấp” trầm trọng!

Những đêm ngủ không bao giờ ngon giấc, những giấc mơ thay phiên nhau đến rồi đi. Mình từng mong muốn được mơ nhiều, để thấy được những điều mà cuộc đời này không thể có. Thế nhưng, ngày nào cũng mơ, trở nên ngán, và lúc nào cũng có thể buồn ngủ được, dù ngủ nhiều giờ.

Tháng 9 không có gì đặc biệt cả. Những năm xưa, ngày 5-9 hàng năm, ngày tựu trường, gặp lại bạn bè sau mấy tháng, vui vẻ hớn hở lắm. Lúc học cấp 1, khi nào cũng xung phong đem theo cờ dù nhà không có, chỉ vì khi đó thấy mình rất oai khi cầm lá cờ, giương lên chào cờ. Đến cấp 2 thì làm biếng rồi, và cũng vì trở nên nhút nhát hơn. Ngay lúc này, cũng có thể nghĩ ra khung cảnh của những ngày xưa. Nếu có ước muốn, mình cũng không ước về lại tuổi thơ, vì cái gì đi qua thì thôi, nỗi vui hay nỗi buồn cũng nên chấp nhận.

Tháng 9, sinh nhật bạn bè ít lắm, chỉ có L. xóm trọ cũ, Nh. và O. lớp cao học.

Author: Lorian Mr
•8/30/2009 11:33:00 CH
Bài hát này rất buồn. Lần đầu tiên mình nghe là do chính Hoài Linh hát, có clip luôn, coi rất xúc động. Nhưng mà tìm hoài mà không thấy.
Trong bài này, Hoài Linh hát giọng miền Trung

Lời nhạc đây:

Xa rồi hạnh phúc gian nan

Trong căn nhà quạnh hiu
Anh ngồi lặng ôm đêm tối
Đêm cô độc mình anh
Nghe đời lạnh hơn nắm mồ.

Em xa rồi thật sao?
Hay là nỗi buồn vò xé
Ôi! Mới vừa hôm nao
Lẽ nào em vội quên mau.

Xưa anh hằng cầu mong
Em còn ngày mai hạnh phúc
Nhưng sao lòng quặn đau
Khi được người thân báo rằng
Em lấy chồng giàu sang
Anh mừng nhưng mà lệ ứa
Thương những ngày gian lao
Giờ anh nhớ lại mà đau.

Ôi! Làm sao, làm sao anh quên bao ngày qua
Em vì anh, vì anh bôn ba tảo tần
Nên giờ đây, giờ đây lênh đênh phương trời xa
Em dù quên thì anh đớn đau mình thôi.

Đêm nay còn mình anh
Bên ngọn đèn con hiu hắt
Ôi ngôi nhà thân quen
Không còn bàn chân trở về.

Ôi! Ngôi nhà lạnh tê
Đâu rồi tiếng mình cười nói
Em đã được giàu sang
Xa rồi hạnh phúc gian nan.

Author: Lorian Mr
•8/30/2009 11:02:00 CH
Vào trang Thanh Niên, có đường link đến trang www.cungtrochuyen.com của Nescafe. Gặp trúng đề tài tình yêu: “cùng lúc có thể yêu hơn 1 người”. Rất nhiều ý kiến, và đại đa số đều nói là không nên, với những lời lẽ như sách vở. Nào là gần tình yêu thì nhiều, mà tình yêu thì chỉ 1. Nào là khi yêu 1 người thì không thể nghĩ đến người nào khác nữa. Nào là cần xem lại mình có hiểu tình yêu là gì… Một đống lý do. Cực đoan quá!
Author: Lorian Mr
•8/29/2009 12:35:00 CH
Cuộc sống đầy rẫy biến cố, có một người bạn bên mình thật là tốt biết bao



Sưu tầm: Blog truyện
Author: Lorian Mr
•8/26/2009 07:43:00 CH
Đây là bài viết về nghệ sĩ Thành Lộc trên báo Thanh Niên, 1 người mình rất mến mộ.
(TNTT&GT) Thành Lộc là một nghệ sĩ đa tài. Sự dấn thân vào nghệ thuật mà theo anh đó là "thế giới nhiều chuyện nhất" đã mang đến cho anh nhiều thành công. Thế nhưng dường như cuộc đời Thành Lộc lại quá uẩn khúc...

Vở kịch Ngàn năm tình sử, bên cạnh những lời khen cũng có nguồn dư luận chê bai khá gay gắt, anh phản ứng thế nào?

Phản ứng của tôi là rất vui mừng vì điều đó chứng tỏ tác phẩm có sức sống. Có thể nói đây là vở kịch tâm huyết nhất của tôi từ trước đến nay, thở phào nhẹ nhõm vì những suất diễn đầu tiên đều chật kín ghế. Tôi dựng kịch trên góc nhìn và quan điểm cá nhân của bản thân nên chắc chắn sẽ nhận được những ý kiến trái chiều và tôi rất thích điều đó.

Nhưng thấy đứa con tinh thần của mình bị chê nhiều, chắc anh cũng khó chịu chứ? Vì được biết hình như anh cũng là người khá cố chấp?

Lẽ thường khi làm nghệ thuật thì ai cũng cố chấp cả. Có điều tính tôi xưa nay không thích phản ứng trước dư luận. Tất nhiên đã là con của mình thì mình phải thương và muốn bảo vệ nó trước tiên. Nhưng nếu ý kiến phê bình mà đúng thì cũng nên tiếp thu. Còn không thì cứ bỏ ngoài tai vậy. Tôi biết có nhiều người sẽ rất hả hê khi thấy tôi bị chê, nhưng tôi đã quen với sự bất công rồi, kệ thôi!

Anh thấy cuộc sống thiếu công bằng với mình?

Không, tôi lại thấy mình may mắn được toàn tâm toàn ý làm nghề mình yêu thích. Còn chuyện bất công thì ở thời đại nào cũng có, ai cũng bị. Nếu cuộc sống mà công bằng thì nó đã không còn là cuộc sống nữa rồi.

Nhưng dường như anh rất thiếu lòng tin vào cuộc sống?

Từ lâu rồi tôi không có thói quen chia sẻ, trút tâm sự với ai. Mỗi khi tâm hồn rơi vào trạng thái cùng cực nhất, tôi lại tìm đến thiền. Duy nhất chỉ có thiền mới đem lại cho tôi sự thanh thản, bình an.

Có phải từ những lần bị "chơi xấu", bị phản bội đã khiến anh như vậy?

Tôi không muốn nói nhiều về điều này nữa, đâm ra mình lại giống như một người hay than thở. Ngày bé đi học tôi vốn đã không thích những cuộc thi, những giải thưởng vì nó làm cho lũ học trò chúng tôi trở nên ganh đua, hiềm tị nhau. Những tâm hồn non nớt bắt đầu ý thức được sự cạnh tranh. Vì thế khi lớn lên tôi đã né xa các môi trường kinh tế, chỉ chọn nghệ thuật vì nghĩ rằng nó sẽ vui, nhưng tôi đã lầm. Tôi vốn không thích tò mò xen vào chuyện người khác, nhưng thế giới mà tôi chọn lại là thế giới nhiều chuyện nhất!

Và vì thế anh không kết thân với bất kỳ ai?

* Vở kịch Ngàn năm tình sử (tác giả: Nguyễn Quang Lập, đạo diễn: NSƯT Thành Lộc) của sân khấu Idecaf đã chính thức ra mắt khán giả tại nhà hát Bến Thành và được diễn liên tục tại đây vào lúc 20g các ngày trong tuần cho đến 6-9-2009.

* Sân khấu Idecaf cũng đã phát hành CD soundtrack Ngàn năm tình sử gồm các ca khúc, đoạn nhạc được nhạc sĩ Đức Trí sáng tác và sử dụng trong vở kịch do các nghệ sĩ Thành Lộc, Thanh Thủy, Hữu Châu, Đại Nghĩa... trình bày.

* Đây là lần đầu tiên hình thức phát hành CD nhạc được áp dụng với một vở kịch tại Việt Nam. Ngoài ra, tập sách ảnh khổ lớn tập hợp những hình ảnh trong vở do nhiếp ảnh gia Hải Đông thực hiện cũng sẽ được phát miễn phí cho những khán giả vào xem Ngàn năm tình sử.

Tôi đã từng như thế. Tôi cũng có những người tri kỷ và chúng tôi hay có thói quen làm thùng rác trút bầu tâm sự cho nhau. Nhưng từ từ tôi nhận ra, mỗi người đều đã có đủ “rác” của mình rồi, không nên đổ thêm cho người ta. Vấn đề của mình thì mình nên tự giải quyết. Với lại, chẳng người bạn thân nào có thể bên ta suốt đời được. Chỉ được một thời gian thôi, khi hết duyên thì tự nhiên sẽ trở nên xa cách, hết thân.

Anh nói bi quan vậy chứ nhìn sâu trong mắt anh vẫn thấy chữ tình, chữ người rất lung linh…

Làm nghệ thuật thì không ác được đâu! Muốn biết một người có nhân hậu, lương thiện hay không, thì hãy nhìn vào tác phẩm anh ta làm. Nó thể hiện hết đấy!

Một người khó tính như anh, chắc sẽ rất khó yêu ai?

Trời đất, đừng nói vậy chứ! Tôi yêu nhiều và yêu mãnh liệt lắm đấy! Có lúc gần như mù quáng, để sau mỗi cuộc tình thường hay thảng thốt, vì sao cô ấy như vậy mà mình vẫn yêu? Chắc tại khi yêu tôi chẳng hề dùng lý trí.

Yêu mãnh liệt, thương quý trẻ con… nhưng anh vẫn chọn một cuộc sống độc thân và khép kín?

Tôi thích cảm giác được bàn tay bé xíu của một đứa trẻ nắm chặt lấy ngón trỏ của mình. Nhưng lại không thích lập gia đình, vì không muốn tạo nghiệp. Tôi thấy cuộc sống không vui, nhiều bon chen toan tính quá, nước mắt nhiều hơn nụ cười, trường đời quá khắc nghiệt… nên dù có yêu trẻ con thật, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tạo ra một đứa trẻ nữa. Phải thấy nó “chống chọi” với cuộc đời, tôi không nỡ.

Trong vô số các vai anh đã diễn, dạng vai nào là khó "nuốt" nhất đối với anh và đâu là vai diễn anh tâm đắc nhất?

Nói ra thì hơi xạo, nhưng quả thực đối với tôi chẳng có vai nào là dễ nuốt. Vì nếu diễn một loại vai mới, mình áp lực là chuyện đương nhiên, nhưng với một loại vai cũ thì mình lại càng áp lực hơn, vì rất sợ bị lặp lại bản thân. Thực ra nếu có một thước đo trên lý thuyết, thì với tôi diễn hài vẫn khó hơn diễn bi. Nhất là khi tâm trạng mình không vui thì diễn hài đúng là một thử thách!

Điều thú vị là mỗi khi nhắc đến Thành Lộc, người ta không nhớ nhiều đến các vai bi hài, mà chỉ nhớ đến các vai… giả gái?

Thì cũng bình thường thôi. Cái gì lạ thì người ta sẽ chú ý và nhớ lâu hơn. Chứ tính ra trong mấy mươi năm làm nghề, các vai giả gái của tôi đâu có bao nhiêu, đếm chưa hết mười đầu ngón tay nữa là.

Anh có gặp khó khăn khi diễn loại vai này?

Cũng không khó mấy. Vì trước khi làm gì tôi cũng đều suy nghĩ rất cẩn trọng. Nhân vật đó có cần thiết phải giả gái hay không? Chi tiết đó phục vụ cho tính nghệ thuật của phim hay chỉ là câu khách rẻ tiền? Khi đã thấu đáo mọi việc và nắm chắc khả năng diễn xuất, tôi mới nhận lời.

Nhưng thật sự thì, cũng có nhiều nguồn dư luận cho rằng anh đóng tốt các vai giả gái và kể cả việc không muốn lập gia đình, ít nhiều có liên quan đến… giới tính?

Đó là vấn đề cá nhân của riêng tôi! Tôi chỉ có trách nhiệm giãi bày với công chúng về tất cả mọi chuyện liên quan đến nghệ thuật và sự nghiệp của tôi, chứ không phải là đời sống riêng tư. Trên thế giới có rất nhiều diễn viên nổi tiếng và đóng tốt các vai giả gái nhưng họ đâu có vấn đề gì về giới tính. Mà một khi người ta đã muốn xì xào những lời không hay về mình, thì có lập gia đình hay chưa cũng vẫn bị bàn tán như thường! Tôi nghĩ chuyện giới tính của mình không ảnh hưởng tới ai cả, vì thế không cần phải giải thích.

Minh Nguyễn
ThanhnienOnline

Author: Lorian Mr
•8/26/2009 12:04:00 SA
* Thầy giáo nguy kịch, 13 sinh viên bị thương

TT (TP.HCM) - Sáng 24-8, một sinh viên của Trường ĐH Nông lâm TP.HCM (P. Linh Trung, Q.Thủ Đức) đã tạt 5 lít axit vào thầy Đặng Hữu Dũng (51 tuổi) - giảng viên ngoại ngữ chuyên ngành, phó chủ nhiệm khoa cơ khí - công nghệ - đang dạy môn tiếng Anh cho hàng trăm sinh viên tại phòng học 302, làm thầy giáo này bỏng nặng, hiện đang trong tình trạng nguy kịch.

Ngoài ra còn có 13 SV ngồi gần đó bị bỏng với mức độ khác nhau. Theo các nhân chứng, khi thầy Dũng đang dạy thì có một thanh niên bịt khẩu trang kín mặt, đeo găng tay và bê một thau màu đỏ đi từ bên ngoài vào phòng học và nói: “Thầy ơi, nước rửa tay đây”. Thầy Dũng còn đang bất ngờ thì bị thanh niên này hắt thau nước vào người.

Bị bỏng nặng, thầy Dũng hét lên rồi bỏ chạy. Chưa chịu buông tha, thanh niên này rút dao Thái Lan đuổi theo và đâm với một nhát từ phía sau tới. Rất may vết đâm này trượt nên thầy Dũng chỉ bị thương nhẹ. Nhiều SV nam trong lớp học lao vào ngăn cản, bảo vệ thầy Dũng và vây bắt được thủ phạm. Ít phút sau, Công an P.Linh Trung có mặt, giải giao thủ phạm về trụ sở.

Trong số người bị thương, ngoài thầy Dũng còn có SV Vũ Văn Tuyến (23 tuổi, lớp ĐH 05CK) bị bỏng nặng phải chuyển Bệnh viện Chợ Rẫy điều trị. Chiều cùng ngày, có sáu SV được xuất viện, sáu SV vẫn điều trị tại Bệnh viện Đa khoa Thủ Đức. Các bác sĩ thuộc khoa phỏng - tạo hình thẩm mỹ Bệnh viện Chợ Rẫy cho biết hiện sức khỏe thầy Dũng vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm.

Vết bỏng sâu và rộng, chiếm đến 34% diện tích cơ thể. Trước mắt, bệnh viện phải khẩn trương cứu sống tính mạng cho bệnh nhân, sau đó sẽ mổ lấy đi các phần da bị hoại tử. Về thương tích của SV Vũ Văn Tuyến, các bác sĩ cho biết SV này bị dị ứng kết mạc do axit văng vào mắt, còn thương tổn do bỏng chiếm 3-5% cơ thể.

Tại cơ quan công an, hung thủ khai tên Trần Xuân Thanh (thường trú xã Hà Lai, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa), SV lớp 02CC, khóa 28 khoa cơ khí - công nghệ. Thanh khai đã theo học tại trường từ năm 2002, lẽ ra tốt nghiệp năm 2006, nhưng riêng môn ngoại ngữ do thầy Dũng dạy liên tục bị trượt nên chưa ra trường. Tính đến nay Thanh đã thi lại bốn lần vẫn không đậu.

Cách đây một tháng, Thanh ra chợ Tân Thành mua 5 lít axit loãng về cất giấu trong phòng trọ. Đến ngày 24-8, Thanh đem axit và dao đến trường để “trả thù” thầy Dũng. Theo tường trình của người thân thầy Dũng, vài ngày trước khi gây án, Thanh nhiều lần gọi điện thoại xin thầy Dũng cho đậu môn tiếng Anh nhưng thầy Dũng từ chối.

Ông Huỳnh Thanh Hùng, hiệu phó Trường ĐH Nông Lâm, cho biết Thanh còn nợ rất nhiều môn học khác chứ không chỉ riêng môn tiếng Anh chuyên ngành. Thanh đã trả nợ dần các môn và hiện chỉ còn nợ môn tiếng Anh.

MINH LUẬN
TuoitreOnline

Author: Lorian Mr
•8/24/2009 11:50:00 CH
Cũng có lần mình muốn về quê, thế nhưng công việc cứ cái này tiếp cái kia. Bất chợt ba gọi về, đi dự đám cưới và khám bệnh. Nhanh chóng cuốn gói về.

Có lẽ lần này về bất chợt, nên lòng không chút cảm xúc, không buồn không vui. 8h15 tối ngày 15-8 về tới Đà Nẵng. Mới về tới nhà đã thấy cảnh tượng mình không muốn nhìn rồi, nhà cửa trang trí lại giống như cái sân khấu vậy.
Author: Lorian Mr
•8/23/2009 08:52:00 CH
Đây là bài hát Ben của Michael Jackson. Connie Talbot đã hát bài này trong vòng thi bán kết của chương trình Britain's Got Talent.



Lời bài hát đây, màu xanh trời là phần lời mà Connie Talbot đã hát:
Ben
Artist(Band): Michael Jackson

Ben, the two of us need look no more
We both found what we were looking for
With a friend to call my own
I'll never be alone
And you my friend will see
You've got a friend in me
(You've got a friend in me)

Ben, you're always running here and there
(Here and there)
You feel you're not wanted anywhere
(Anywhere)
If you ever look behind
And don't like what you find
There's something you should know
You've got a place to go
(You've got a place to go)

I used to say "I" and "me"
Now it's "us", now it's "we"
I used to say "I" and "me"
Now it's "us", now it's "we"

Ben, most people would turn you away
I don't listen to a word they say
They don't see you as I do
I wish they would try to
I'm sure they'd think again
If they had a friend like Ben
(A friend)
Like Ben
(Like Ben)
Like Ben

Author: Lorian Mr
•8/14/2009 10:43:00 CH
Tình cờ tìm thấy clip này, trong cuộc thi Britain’s got talent 2007. Connie Talbot, 1 cô bé 6 tuổi, hát bài “Over the rainbow” với 1 giọng trong trẻo. Nói chung mình không cảm nhận sâu sắc lắm, nhưng giảm khảo có người nghe mà khóc luôn, đủ biết nó tuyệt vời ra sao.

Clip dưới là phần thi trong vòng chung kết.



Lời nhạc đây, rất hay, nhưng mình không có khiếu dịch hay, nên nếu dịch ra, bà con thấy nó trớt quớt thì khổ

Over the rainbow (Dorothy)

Somewhere, over the rainbow, way up high.
There's a land that I heard of Once in a lullaby.
Somewhere, over the rainbow, skies are blue.
And the dreams that you dare to dream
Really do come true.

Someday I'll wish upon a star and wake up where the clouds are far Behind me.
Where troubles melt like lemon drops, Away above the chimney tops.
That's where you'll find me.

Somewhere, over the rainbow, bluebirds fly. Birds fly over the rainbow,
Why then - oh, why can't I?
If happy little bluebirds fly beyond the rainbow,
Why, oh, why can't I?
Author: Lorian Mr
•8/13/2009 01:56:00 SA
Ba con heo, heo A tên là "Ai" , heo B tên là "Ở Đâu", heo C tên là "Cái Gì". Có một hôm, heo A và heo B đứng trước cửa, heo C thì ở trên gác. Một con sói phát hiện và muốn ăn thịt chúng, thế là chạy lại trước mặt heo A...

Sói: mày là ai ??
Heo A: uh!!
Sói: cái gì ??
Heo A: cái gì trên gác.
Sói: tao hỏi mày tên gì??
Heo A: tôi là ai!!
Author: Lorian Mr
•8/12/2009 11:35:00 CH
Một đêm nào đó cách đây vài tuần. Tình cờ mình rảnh mở HBO xem trúng 1 phim hấp dẫn. Mình thích những bộ phim mang âm hưởng bi hùng, hoặc cho mình 1 suy nghĩ nào đó về cuộc sống, con người hơn là những bộ phim giải trí thuần túy. Bộ phim Gone baby gone được dựng lên từ một cuốn tiểu thuyết. Mặc dù lời bình cho phim là “mọi người đều muốn sự thật… cho đến khi tìm ra nó” (Everyone wants the truth… until they find it). Nhưng khi kết thúc câu chuyện, nó để lại cho người xem (với tui nói riêng) 1 cảm xúc và suy nghĩ miên man khi phim kết thúc: giữa pháp luật và tình người, hay giữa tình cảm và lý trí, ta chọn cái nào?

Nói sơ qua nội dung phim Gone baby gone thế này (chỉ sơ thôi): 1 cặp thám tử được thuê để tìm 1 cô bé gái tên Amanda bị mất tích. Bà mẹ cô bé thì bị nghiện và buôn bán ma túy. Quá trình truy tìm có sự tham gia của cảnh sát nữa. Tới 1 lúc nào đó, mọi người đều tin rằng cô bé đã chết, cảnh sát chỉ huy từ chức vì chuyện này. Nhưng với một số nghi ngờ, 2 thám tử đã dần dần tìm ra được manh mối tiếp theo và cuối cùng: cảnh sát chỉ huy chính là người chủ mưu. Khi 2 thám tử tới nhà ông ấy, chợt thấy cô bé 4 tuổi Amanda vẫn còn sống và sống chung với 2 vợ chồng đó.
Author: Lorian Mr
•8/09/2009 01:14:00 SA
Có ngày mình sẽ bị chết oan bởi con thú cưng của mình.








24h.com.vn

Author: Lorian Mr
•8/05/2009 12:08:00 SA
Tháng 8
Mình không mong nó đến vì chưa làm được gì cả khi mà thời hạn nộp luận văn cứ gần dần.

Stress nhẹ dai dẳng, âm ỉ. Mà nói khắt khe chút thì do mình làm biếng thôi. Bỗng dưng mình muốn về quê nghỉ ngơi một chút. Nhưng không biết, khi về rồi, có nghỉ ngơi được không? Hay cứ như những lần vác ba lô về trước đây.

Mới đầu bài viết mà đã bi quan vậy rồi.

Tháng 8 không có những ngày kỷ niệm đặc biệt nào đối với mình, cho tới bây giờ.

Dạo này mình hay đọc những bài viết về xã hội, bắt đầu có quan tâm nhiều hơn đến những vấn đề xảy ra xung quanh mình. Có những điều không biết, thì cố gắng tìm hiểu sâu hơn. Một cách tiếp cận tốt để trở nên hoàn thiện mình tốt hơn.

Đọc bài cũng có cái khó của nó, đó là không nên đọc nhiều bài viết bi quan quá, mà nên xen kẽ để thấy được sự quân bình, nếu không thì dễ bị trầm cảm lắm lắm. Đọc để hiểu thêm về lòng người, về cách sống của mỗi người ở đời, về giá trị của mỗi con người, về những mặt nạ đời, mặt nạ người… Ôi sao dạo này mình hay suy nghĩ về mấy cái này vậy ta.

Vì thế, chợt nhớ tới câu nói của Charles Spencer Chaplin, hay Charlie Chaplin: nhìn xa xa cuộc đời là hài kịch, nhìn thật gần cuộc đời là bi kịch (Life is a tragedy when seen in close-up, but a comedy in long-shot.), quả không sai chút nào.

Tháng 8 có những ngày sinh nhật của vài người khá “đặc biệt”: ba mình nè, V lớp đại học, K S. 12/3, Q. 8/5, H xóm trọ, bé U. em nhỏ Tắc Kè.

Author: Lorian Mr
•8/02/2009 09:46:00 CH


Hôm nay, vào lúc… mấy giờ đó, đã diễn ra lễ đám cưới giữa anh Nguyễn Văn H. và chị… không biết tên.
Nó đã gọi điện mời từ gần 1 tháng trước, lúc đó mình nghĩ là mình có thể đi, nhưng gần tới ngày cưới thì lại làm biếng bởi nó xa quá. Mắc công lên tới Gia Lai, nếu cưới xong mình tạt về nhà luôn thì được.

Nói về bạn, thì nó là 1 trong 6 thằng chung phòng. Đứa duy nhất ở Tây Nguyên, gia cảnh có thể nói là khó khăn nhất trong bọn. Nhưng nó có ý chí học hành rất tốt, nhất nhì phòng, mình cũng thua nó mà.
Tốt nghiệp xong, nó lang thang mấy nơi trong thành phố, cuối cùng cũng quyết định về quê làm việc. Và rồi cũng tính chuyện cưới xin là vừa. Mấy năm đại học không thấy cu cậu tơ tưởng tình duyên, thì ra là có 1 em ở quê rồi, và bây giờ thì cưới, cũng chung tình ghê gớm.

Không thể dự, thôi thì gởi quà cho nó vậy. Nhưng rồi cũng có ngày mình sẽ lên Tây Nguyên chơi 1 chuyến, không lâu nữa, để coi mặt mũi vợ nó ra sao chứ, có thấy lần nào đâu. Thăm quê hương của con Tắc Kè luôn.

Hết nghĩ tới bạn, giờ nghĩ tới mình. Được nghỉ liên tiếp 4 ngày, không giành được chút nào cho học hành, toàn là những thứ phim, game, online. Người lúc nào cũng buồn ngủ, mệt mỏi. Đọc bài một chút lại thôi. Hình như triệu chứng này là của bệnh… làm biếng, và bị nặng nữa. Mà có lẽ mình bị stress nhẹ, nhưng kéo dài.

Có lẽ nên về nhà tịnh dưỡng một thời gian!

Author: Lorian Mr
•8/01/2009 11:09:00 CH
Clip này cực kỳ dễ thương và vui!

Author: Lorian Mr
•7/31/2009 12:27:00 SA
Có 1 chuyện xảy ra làm mình buồn buồn và suy nghĩ mãi từ hôm qua đến giờ, làm mình phải viết 1 cái gì đó để giải tỏa. Thật ra những chuyện xảy ra trong cuộc sống, nhìn qua thì thấy thật đơn giản, nhưng lại rất khó để có một quyết định đúng, vì mỗi bên đều có 1 quan điểm riêng. Và… nếu hợp thì tốt, không hợp thì đành chịu.
Author: Lorian Mr
•7/30/2009 05:30:00 CH
Tìm được 1 trang web có rất nhiều hình ảnh động vui nhộn để biểu lộ cảm xúc, cũng như 1 lượng lớn hình icon để làm avatar. Mình thích nhất là hình Onion, nhưng ngoài ra cũng còn nhiều hình con vật khác nữa.
Mọi người vào website này để lấy về nè.