Author: Lorian Mr
•6/24/2010 10:04:00 CH
Phố của những người cô đơn có gì lạ?
Mưa vẫn choán hết lối về
Gió vẫn thổi
Có chăng chỉ là những đêm không ngủ

Riêng tôi
Tìm lại mình trong trang nhật ký
bàng bạc
Hoặc nằm ôm gấu bông
Mơ ai về bằng những bản nhạc
Buồn...

Phố của những kẻ cô đơn có gì lạ?
Ngọc lan vẫn nở ngát mùi.
Đèn vẫn đỏ
Đèn vẫn xanh
Phố vẫn vắng anh
Chỉ còn mình ta lang thang với chiếc headphone lúc không lúc có
Chợt nghĩ
Cần gì những yêu thương...

Phố của những kẻ cô đơn
Chẳng có gì lạ cả
Có chăng chỉ còn mình ta
Ôm chiếc computer và viết tên mình cạnh tên người ấy
Rồi cười...

Song Ninh
ThanhnienOnline
Author: Lorian Mr
•6/14/2010 10:44:00 CH

Ta về
Ngó sững mái từ đường
Vườn mênh mông
Giữa cơn sốt đất
Chẳng thèm hỏi lòng người

Họa
Phúc
Cây khế già lặng lẽ trổ bông.

Nguyễn Văn Gia
ThanhnienOnline
Author: Lorian Mr
•6/14/2010 09:46:00 CH
Tháng 5, những ngày thanh thản, yên bình.

Đám cưới của một người bạn, không thân, nhưng cũng không đến nỗi không đi dự đám cưới. Mục đích cũng chỉ là gặp lại bạn bè từ xưa và cùng ngồi chung một bàn, vì ngoài dịp như thế này ra, việc gặp nhau thật sự là khó khăn lắm. Ai cũng công việc, ai cũng bận rộn, và gần như ai cũng có một mái ấm riêng, cứ hẹn nhau ra quán ngồi cũng không tiện.
Author: Lorian Mr
•6/13/2010 11:41:00 CH
Cô sinh viên đến gặp giáo sư đăng ký đề tài luận văn thạc sĩ. Giáo sư ái ngại: "Bụng mang dạ chửa thế kia rồi, em làm được không?"

- Dạ, em chỉ mới nghĩ được đề tài "Phương pháp múc nước bằng xốp" liệu có được không ạ?

- Được, em cũng chỉ nên làm thế là vừa - vị giáo sư nhẹ nhàng đáp, trong đầu thầm nghĩ "Cô này chắc hay cắm hoa!"

Và ông giáo tốt bụng ngồi viết lại tên đề tài của cô vào sổ đăng ký: "Nghiên cứu phương pháp vận chuyển hợp chất giữa hyđrô và ôxy bằng vật liệu phi kim loại có cấu trúc dạng tổ ong".

Sưu tầm

Author: Lorian Mr
•6/01/2010 11:00:00 CH
Tâm trạng bây giờ, gần như bình lặng, thường thì không muốn viết cái gì cả. Nhưng trời lại nóng, nóng kinh khủng, nóng muốn khùng lên luôn. Vậy nên trong “khổ đau”, lại muốn viết tiếp.

Những cảm xúc nhỏ nhỏ, con con cứ đến, không đủ để mình có thể gọi thành tên nhưng vẫn đủ để mình nhớ tới nó. Nhưng như vậy, bài viết này không biết là viết về cái chủ đề gì. Một mở hàng kỳ cục cho một khoảng thời gian bận bịu không viết. À mà viết mỗi thứ vài hàng coi bộ cũng là “tính mới của đề tài” ấy chứ.
Author: Lorian Mr
•6/01/2010 08:50:00 CH
Bữa nọ tôi gửi cho bạn bè bài thơ Đi lễ chùa của nhà thơ Dư Thị Hoàn, một anh bạn người Mỹ bảo anh khóc khi đọc đến câu "Bất hạnh nhất người đàn bà không khóc nổi trước mặt chồng". (**)

Trẻ em mang đến cuộc sống này những niềm vui bất tận, có thể xóa tan những "đường biên" mà người lớn tạo ra - Ảnh: Hồng Ngọc Chương (trang Triển lãm ảnh Hồn nhiên tuổi thơ)

Anh nói đối với anh đó giống như nỗi buồn lớn nhất trên thế gian này!

Anh hỏi đó là suy nghĩ riêng của tác giả hay là cách nhìn chung của người Việt Nam? Một câu hỏi rất thú vị, nó làm nảy ra một câu hỏi khác.

Điều gì ngăn cách hai thể xác và tâm hồn có lúc ngỡ như đã hòa làm một? Để nỗi lòng như con nước căng tức muốn tung phá hết tất cả mà lại không vượt qua nổi, dù chỉ là một giọt nước mắt?

Author: Lorian Mr
•6/01/2010 08:47:00 CH
Con thiêu thân lao thẳng vào trang viết
Nó đi tìm luồng sáng ở kẽ chữ chân câu?
Phu khuân chữ băn khoăn về đoạn kết
Nhưng không kết nổi vì nỗi băn khoăn
Những ngón tay theo thói quen miết miết lên trang giấy
Con thiêu thân chết bởi thói quen rất bình thường của ngón tay.

Dư Thị Hoàn

TuoitreOnline