Author: Lorian Mr
•6/30/2012 10:17:00 CH
Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt
là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát
là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát
là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...

chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay
bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát
nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt
đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám
sống như mong muốn sống thật lòng!

Author: Lorian Mr
•6/19/2012 11:24:00 CH

Mở đầu bài viết nên nói rõ ràng là do mình không ngủ được. Lục lọi trong cái laptop những dữ liệu cũ, những hình ảnh xưa, những bài viết cách đây vài năm, cái thời mà hễ cứ chuyện gì xảy ra là gần như thành một bài viết… siêng năng thiệt.

Giờ càng ngày càng ít viết đi, cả lý do không có đề tài và không có thời gian để ngồi suy ngẫm nhiều như xưa nữa. Thế nên một ngày nằm lăn qua lăn lại cũng là một cơ hội để suy nghĩ và… viết.