Author: Lorian Mr
•10/29/2009 10:53:00 CH
SOMETHING ABOUT LOVE

Có người nói, cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, mỗi một người đều phải tìm thấy 3 người. Người thứ nhất là người mình yêu nhất, người thứ hai là người yêu mình nhất và người thứ ba là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời.

Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, sau đó hiểu được cảm giác yêu. Chỉ có hiểu được cảm giác bị yêu, mới có thể phát hiện ra người yêu mình nhất. Khi đã trải qua cảm giác yêu và bị yêu, mới có thể biết được mình cần điều gì, và cũng sẽ tìm thấy người thích hợp nhất trong suốt cuộc đời còn lại.
Author: Lorian Mr
•10/29/2009 01:43:00 SA
Trong cuộc đời ngắn ngủi này, mỗi người trong chúng ta sẽ gặp được bao nhiêu người? quen bao nhiêu người? thân bao nhiêu người? yêu bao nhiêu người?

Kể từ khi được sinh ra cho đến khi bắt đầu tiếp xúc với xã hội, và cứ thế. Ta sẽ gặp từng người, từng người. Có người chỉ gặp 1 lần duy nhất trong cuộc đời, có người sẽ sống với ta trong 1 khoảng thời gian, và có người sẽ đi với ta 1 quãng lớn cuộc đời. Chúng ta đều phải gặp 3 kiểu người này.

Cuộc đời thật là phức tạp, có người dù quen lâu cũng chẳng có gì ấn tượng, có những người chỉ gặp 1 lần lại để lại kỷ niệm khó quên, hay có khi ta gặp những người mà ta phải thầm cảm ơn cuộc đời đã cho ta gặp họ. Cuộc đời chia ly có ai ngờ, nên biết bao nhiêu người ta ước ao họ sẽ sống chung quanh ta mãi lại cứ phải đụng chuyện mà chia xa. Mỗi lần gặp tình huống này, lòng mình lại có cảm xúc xao xuyến khó tả, và lại suy nghĩ miên man về những mối quan hệ trong cuộc đời. Ta biết khi nào, những người ta gặp hàng ngày đây thôi, chợt rời xa ta mà đi; nhận biết được sự bất trắc của cuộc đời mà mình cố gắng sống thật tốt với mọi người thân quen.

Mình thích những chuyến đi, để mở mang đầu óc, để có những kiến thức mới. Thế nhưng mỗi lần đi xa là một lần lòng mình lại chùng xuống. Biết bao nhiêu lần trước giờ chia tay, mình cứ đi bên nhau như vậy, không nói một lời nào cả… Mình thật sự không thích những giây phút đó chút nào! Ở một vị thế của người ra đi, mình thấy như mình đang mắc nợ một điều gì đó với những người ở lại.

Khi ở vị trí của người ở lại, tình cảm cũng chẳng khác gì hơn. Từ tuổi thơ, quen biết và thân cũng khá nhiều người, và nghĩ tình bạn sẽ thật là tốt đẹp. Đột nhiên, xa cách nhau, dù chỉ là khác lớp thôi, thế là cũng không còn liên lạc nữa, tình bạn cũng dần xa (đời học sinh thật lạ, chỉ lo chơi với bạn bè trong lớp). Bất chợt nhìn thấy nhau, lòng lại thêm 1 lần luyến tiếc, ước gì chúng ta không xa nhau, bạn không chuyển nhà, bạn không học trái buổi với mình, và nhiều lý do khác nữa, thì bây giờ mình vẫn còn là bạn tốt. Thật sự luyến tiếc!


Có ai từng ước được quen hết tất cả mọi người trên trái đất chưa? Tôi có! Để làm gì hả? Đơn giản, là để tìm được người nào hợp với mình, để không tiếc nuối mình không bỏ lỡ một người nào tri kỷ trong cuộc đời mình. Thiệt ngốc! Vì điều này là không thể, nhưng vẫn cứ ước mơ, và thực hiện, tới đâu được thì tới. Nhưng thực tế, thì lại quen rất ít, vì để biết được 1 người hợp với mình hay không, trừ trường hợp ngoại lệ, thì phải tốn 1 khoảng thời gian. Và có lúc, chợt nhận ra, là thay vì có nhiều người bạn quen sơ, sao không dành thời gian cho những người bạn mình thật sự quý. Thực ra, khi gặp càng nhiều người, thì mình sẽ gặp được thêm vài người hợp tính với mình, cứ thế cuộc đời cứ tiếp diễn, có thể sẽ thành bạn thân, thành bạn tâm giao, thành người yêu, thành bạn đời, và cũng có thể, thành kẻ thù của mình. Vì mình, nhiều khi gặp được những người mình rất thích, nhưng vì đã đứng bên “2 chiến tuyến”, nên biết mặt nhau vậy thôi, chứ không đã thành bạn bè rất thân, tuổi trẻ ngu ngốc và phức tạp thật.

Trong số những người quen biết đó, có bao nhiêu người có thể trở thành người yêu của nhau. Mình có thể khẳng định, rất nhiều. Cái gì mà gọi là “na ná tình yêu thì có nhiều mà tình yêu chỉ có 1” chứ. Mình không thích cái giải thích này. Vì mình nghĩ, 2 người đến được với nhau, ngoài tình cảm ra, còn nhiều thứ mà người đời gọi là định mệnh, mình chỉ gọi là đúng lúc và đúng chỗ. 2 người yêu nhau, vì 1 lý do nào đó phải xa nhau về địa lý, người này không đảm bảo họ đã đủ thử thách để có thể thề nguyền với nhau, đành phải chia xa, ai dám bảo họ không yêu nhau thật lòng? Biết đâu, qua bao dâu bể, họ gặp lại nhau và trở thành vợ chồng thì sao? Hoặc là kịch bản khác, mỗi người đều có gia đình riêng và gặp lại nhau, nhớ lại thời xa xưa, một tình yêu thật sự, dù luyến tiếc nhưng không trách cứ, và trở thành tri kỷ của nhau. Không đẹp sao?

Cho đến bây giờ, với cái cảm giác là sẽ phải xa những người mà họ là một phần trong ký ức đẹp đẽ của mình, cứ lảng vảng mãi trong đầu. Mặc dù ở cùng trên 1 đất nước Việt Nam, nhưng... biết bao giờ gặp lại nhau! Gặp nhau – quen biết – chia ly, những cung bậc xúc cảm của con người, dù thích hay không, cũng phải đối diện với nó.

Bài viết dành tặng cho những người tôi đã quen!

Author: Lorian Mr
•10/28/2009 11:48:00 CH
Đây là bài hát thứ 2 của Dave Carroll viết về hãng hàng không United. Với sự thành công của bài hát thứ nhất, lần này trong clip của bài thứ 2 có rất nhiều người tình nguyện.

United Breaks Guitars Song 2

Author: Lorian Mr
•10/28/2009 01:31:00 SA
Vẫn thường hay hỏi? Mình có điên không, khi cứ lòng vòng hoài trong 1 vòng xoáy vô hình mà không biết ngõ ra.

Gần như hàng ngày đều tự vấn mình như vậy. Khi mọi thứ xung quanh mình trở nên đơn điệu, khi biết bao nhiêu chuyện mình muốn giải bày mà không thể/không biết nói cùng ai. Và rồi mình chọn giải pháp không phải tốt nhất nhưng cũng không phải dở nhất: im lặng. Cái thứ im lặng đôi khi mình cảm thấy ghét nó vô cùng. Mỗi ngày qua đi, vẫn làm những công việc mà mình không thấy 1 ý nghĩa gì cả, mình chán ngán nó, nhưng cuối cùng vẫn phải làm. Khi tất cả mọi thứ đều không thích thì chọn cái không thích ít nhất để làm!

Author: Lorian Mr
•10/28/2009 12:42:00 SA
Gần đây, có tới 2 đứa bạn nói những bài viết của mình không còn hay nữa, đại ý là như vậy. Thật ra không phải là không có lý do, và cũng không phải là mình không biết điều đó. Chỉ là từng lúc từng lúc nên khó mà nhận ra.

Mình viết bài theo cảm xúc, tất nhiên, nên có thời gian viết được rất nhiều, có lúc chẳng biết viết cái gì. Mình không phải là một người viết chuyên nghiệp, nên có ý tưởng rồi mới viết. Điều này không khó, nhưng khi có ý tưởng rồi thì cần phải có hứng mới viết được. Mình đã liệt kê ra biết bao nhiêu ý tưởng, nhưng rồi ngày qua ngày, nó cũng chỉ là những liệt kê nào đó, nằm trong 1 trang word nào đó và ở 1 folder nào đó mà tình cờ mình tìm thấy, để rồi à lên 1 tiếng là mình còn những cái này chưa viết nè! Rồi lại thôi, lại quên…

Một phần, do áp lực về sự cập nhật của blog, mỗi tuần ít nhất 1 bài viết để tránh sự “chết” của blog, nên có khi mình phải sưu tầm trên internet để lấp vào. Bên tiếng Việt thì đỡ, còn bên tiếng Anh thì thê thảm hơn nhiều, chẳng biết viết cái gì nữa. Có lẽ vì thế, mọi người vào blog của mình cảm giác nó bị loãng đi nhiều, không còn mang nặng cái “tinh thần” của mình trong blog. Đành phải chịu vậy thôi, khi mình chưa biết cách giữ cảm xúc liên tục để viết bài.

Tuy nhiên, nói vậy thì cũng chưa hoàn toàn chính xác lắm. Có nhiều chuyện, mình rất muốn viết ra để mong muốn giải bày, giải tỏa một điều gì đó. Nhưng lý trí lại nói mình nên dừng lại vì nó ảnh hưởng đến rất nhiều. Có một điều mà mình luôn luôn phải ghi nhớ: “những gì mình viết trên blog sẽ là con dao 2 lưỡi, nó vừa giúp mình vừa hại mình”; và mình cố gắng hạn chế thấp nhất cái lưỡi thứ 2. Mình sợ phải không? Hình như là vậy!

Hãy suy nghĩ tất cả những gì bạn nói nhưng đừng nói tất cả những gì bạn nghĩ. Đó là một câu nói của ai đó, nhưng rất đúng, mà blog là nơi ghi lại từng từ của mình, nguy hiểm hơn nhiều. Có thể mình lo xa, nhưng không bao giờ thừa cả, mình đã đủ lớn để có nhiều trải nghiệm về vấn đề này.

Nhớ những khoảng thời gian, mình cảm thấy như bị stress, là những lúc mình bày tỏ những quan điểm, suy nghĩ để được thư giãn chút ít. Và những bài viết đó thiệt là tâm trạng, mình thích thế. Dạo gần đây, khi gặp chuyện, lại chẳng buồn viết. Lâu lâu mới có 1 bài viết vào 1 dịp nào đó, thiệt là chán!

Thường thì ý tưởng đến vào những lúc mình thật bận rộn. Những ngày này, mình lại làm biếng, rảnh rỗi, dù có thời gian cũng chẳng biết phải viết gì, hay là bắt đầu viết ra làm sao?

Author: Lorian Mr
•10/27/2009 10:54:00 CH
Nếu ai đó đã có lần
Một mình đứng trước biển
Sẽ thấy con người nhỏ bé làm sao
Nhìn những con sóng dữ thét gào
Mới hiểu được vì sao mình tuyệt vọng

Nếu ai đó đã có lần
Bất cần đến sự sống
Hãy đón hạt sương mai trên một cành hoa
Ngắm nụ cười của lứa đôi vừa được làm mẹ, làm cha
Sẽ hiểu được vì sao chúng ta cần phải sống

Author: Lorian Mr
•10/26/2009 12:21:00 SA
Sóc con ăn trúng quả bí bị lên men, hậu quả là bị say, giống y con người. Không thể về tổ được.

Author: Lorian Mr
•10/25/2009 10:08:00 SA
"Bí mật Polichinelle" là một bí mật mà mọi người đều biết nhưng là một hiểu biết không được chia sẻ... Như vậy "mọi thể diện đều được bảo toàn", "không ai bị mất mặt cả".

Mấy ngày hôm nay, với câu chuyện không thể tin được về "Đại học Phan Thiết", tiếp sau câu chuyện cũng ly kỳ không kém "Đại học quốc tế Hồng Bàng", rộ lên rất nhiều bài báo và ý kiến bạn đọc, bài phỏng vấn vị vụ trưởng này, vị cục trưởng nọ, v.v. ...Tất cả đều cảm thấy bức xúc, quá bức xúc. Rồi mọi người đi vào phân tích quy trình thành lập trường đại học, chưa ổn ở chỗ nào, khe hở ở đâu, mối quan hệ giữa các đơn vị hữu quan trong Bộ liên đới v.v....
Author: Lorian Mr
•10/24/2009 02:30:00 CH
TTCT - Nó vốn là mèo cảnh của bà hàng xén ở góc phố. Tối nào bà cũng để nó ngủ trong một cái hộp cactông sau khi đã kéo kín các cửa như đóng lại một cái chuồng.

Ban ngày mèo ta được tự do thỏa thích mà không cần một sợi dây nào. Không có chuyện mèo đực đi rông, không cần lo chuyện xe cộ như mắc cửi dưới đường, không cần lo đám dân câu trộm để đưa mèo sang Trung Quốc. Một con mèo ngoan ngoãn, tự giác triệt để.

Đó là một con mèo lông vàng, dễ ưa, trọng lượng ngày mỗi thêm bệ vệ. Mỗi khi chúng tôi đi bộ thể dục ngang qua chỗ cây xoan góc nhà bà hàng xén, nó thường là đề tài để so sánh với con Mi Nam của nhà tôi.
Author: Lorian Mr
•10/21/2009 12:18:00 SA
Một ngày đặc biệt dành cho phụ nữ lại trôi qua. Và mình vẫn bình thường như cũ, tức là không hỏi thăm chúc mừng hay tặng hoa cho ai cả. Có 2 nhỏ đòi hoa và lời chúc hôm nay…

Nhưng nếu, có ai hỏi, mình muốn tặng hoa cho ai nhất, thì câu trả lời rất dễ dàng.

Đó là chị của mình!

Chị hơn mình 1 tuổi, và khác biệt hoàn toàn với mình. Năm mình 4 tuổi, 2 chị em đã phải sống xa cách nhau; thế nên tính tình khó hiểu nhau được. Khi xa nhau thì nhớ đó, nhưng lại gần thì lại cãi nhau chí chóe. Nhưng cũng vì ở xa nhau, nên mình hay nhờ chị đỡ những “tội trạng” của mình để tránh phải bị đòn roi.

Dưới con mắt của mình, cuộc đời của chị thiệt thòi hơn mình nhiều. 2 hoàn cảnh sống giờ tạo ra 2 con người có lối sống hoàn toàn khác nhau. Một cách sống mà theo mình có rất nhiều khuyết điểm. Dù sao, với tư cách của một người chị, vẫn là một người chị tốt. Kể từ khi em còn nhỏ hay cả khi đã lớn lên; trong bất cứ tình huống nào, vẫn luôn nghĩ tới em, vẫn chở che cho em, vẫn giúp đỡ em. Chỉ một điều duy nhất đó cũng để chị trở thành một người chị tốt.

Nhân ngày 20-10, viết 1 bài tản mạn ngắn để tưởng nhớ chị (ghi chú: chị tui còn sống ^^)

Author: Lorian Mr
•10/20/2009 04:36:00 CH
Một tài năng âm nhạc với cây đàn guitar nữa.
Tên nhóc là Jung Sung Ha. Clip này bài Billie Jeans (Michael Jackson)

Author: Lorian Mr
•10/17/2009 09:39:00 CH
Đây là bài viết giới thiệu về café ở Sài Gòn thú vị nhất trên mạng mà mình biết. Lấy về làm tài liệu tham khảo để đi uống café.

Ở TpHCM có 1 nét đặc biệt riêng, đó là các quán café. Giữa cái đất Sài thành này, đi đâu cũng có thể thấy vài quán café. Ai đến đây mà chưa bước vào 1 quán café coi như chưa đến TP. Vì có quá nhiều quán café như vậy, nên Lãng tử chỉ giới thiệu những quán khá lạ mắt và đẹp để mọi người có thể thay đổi tùy theo tâm trạng mình, lúc vui thì đến quán sôi động, lúc buồn nên đến quán thanh tĩnh, tránh xa cảm giác xô bồ của thiên hạ.
Author: Lorian Mr
•10/15/2009 07:56:00 SA
TT- - TT - Không đâu xa, ở các nước trong khu vực như Thái Lan, Malaysia, Singapore... khi mở vòi nước máy người dân có thể uống được ngay. Nhưng tại VN điều đó là không thể khi nước ngày càng ô nhiễm. Nước từ vòi không đạt chất lượng do hệ thống cấp nước cũ kỹ.

Nước từ vòi không đạt chất lượng do hệ thống cấp nước cũ kỹ. Nhưng nước đầu nguồn cũng đang ô nhiễm vì xả thải, mặn xâm nhập.
Author: Lorian Mr
•10/14/2009 11:29:00 CH
Tin hay không thì tùy, nhưng phổi của bạn mới chỉ có 6 tuần tuổi, còn các nụ vị giác trong miệng là 10 ngày. Vậy phần còn lại của cơ thể bạn thì sao?

Nhiều người cáu kỉnh với tuổi già, sẽ ngạc nhiên chút ít khi biết rằng dù bạn đã sống bao nhiêu năm đi nữa, thì một vài phần trên cơ thể cũng mới chỉ có tuổi thọ là vài tuần, thậm chí vài ngày. Theo DailyMail, đó là bởi các cơ quan này không ngừng làm mới mình:

Tuổi của gan: 5 tháng

Gan nổi tiếng với khả năng tự sửa chữa và tái sinh nhờ vào lượng máu cung cấp dồi dào. Nếu bạn tự hỏi tại sao ngay cả những tay bợm nhậu vẫn có thể cải thiện trạng thái lá gan của họ, đó là vì các tế bào gan chỉ có tuổi thọ khoảng 150 ngày.

"Tôi có thể bỏ đi 70% lá gan của một người trong một ca phẫu thuật, và khoảng 90% trong số đó sẽ mọc lại trong 2 tháng", David Lloyd, nhà phẫu thuật gan tại Bệnh viện hoàng gia Leicester lý giải.

Tuy nhiên ở những đệ tử lưu linh, các tế bào nhu mô của gan có thể bị hư hỏng đến mức nó tạo thành mô sẹo, không thể phục hồi được.
Author: Lorian Mr
•10/11/2009 10:24:00 CH
Tiếp tục thơ của bạn NN A., 1 thằng khùng, rất khùng..

Anh ấy đi trong tầng hầm
Không một ánh sáng
Không người bên cạnh
Con tim thốt lên từng cơn nhức nhói
Nuốt lấy đớn đau
Cuối mặt xuống
Đôi dòng lệ lặng lẽ chảy
Lấy hết sức
Anh ngước mắt lên
Chợt một vì sao sáng
Anh gạt đi dòng lệ
Lòng thênh thang bước
Miệng luôn cười và thì thầm
"Cảm ơn một vì sao"
8/2006
Lời bình: có ý tưởng, dù khổ đau, vẫn phải ngước mặt lên mà đi
Author: Lorian Mr
•10/11/2009 10:20:00 CH
Mấy hình này đem làm hình nền cho desktop thì màu sắc phải biết.



Reference: www.zerovn.net

Author: Lorian Mr
•10/09/2009 09:00:00 CH
Thơ của bạn, viết đã lâu. Chợt đêm nay nhớ tới bạn, đã lâu không liên lạc vì chẳng biết liên lạc làm sao. Cùng ở một nơi còn khó, huống chi giờ mỗi đứa một miền. Thôi gởi bài thơ của bạn lên vậy, chắc lúc viết bài thơ này, bạn đang "nhăm nhe" yêu ai đó...

Một nửa con tim kia lại đến
Không bồn chồn và mất tự tin
Không niềm vui và nỗi nhớ
Nhưng bình yên đến lạ kỳ

Một nửa con tim tôi thổn thức
Không biết còn yêu như ngày xưa
Không biết óc này còn lãng mạng
Nhưng tôi chắc hồn đã theo em

Một nửa thế giới quay trở lại
Không rộn ràng như thuở nguyên sơ
Không cháy bỏng như mặt trời chói lọi
Nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng đêm

Không một nửa cầu vòng sẽ vội tắt
Không một nửa ai lang thang cùng tui
Không một nửa ai sẽ ca sĩ
Hát cho tui những khúc nhạc lòng

Trái tim tui đã gần như hoá đá
Sao em trao nụ cười ấy rồi vội đi
Sao em trao ánh mắt khi ngã
Rồi vội quay lưng cùng người khác vậy em.

8/2006

Author: Lorian Mr
•10/08/2009 11:19:00 CH
Mình bắt đầu cái nghiệp viết thư tay vào những năm cấp 3, lớp 11 hay 12 gì đó. Khi đó, thằng A. đi học ôn thi đại học ở Huế. Đó là cái thời mà mình chưa biết thế nào là vi tính hay mail, chat gì cả.

Sau đó, là cái thời mình đi xa học. Ừm, mặc dù đã biết mail, internet là gì, nhưng vẫn còn giữ thói quen viết thư suốt 4 năm đại học.

Thư tay, dù không nhanh bằng mail, nhưng nó luôn mang một ý nghĩa cao lớn hơn.

- Đó là sự nôn nao khi chờ đợi 1 lá thư từ bạn, là suy nghĩ không biết khi nhận được thư của mình, bạn sẽ cảm giác ra sao.
- Đó là cảm giác gần gũi nhau hơn khi tên bạn và tên mình cùng hiện lên trên 1 lá thư.
- Đó là cảm giác thân quen nhau hơn khi nhìn thấy những dòng chữ của nhau, cái nét chữ đã quen từ hồi đi học, dù cho không đẹp, không sạch, nhưng so với những chữ đều đẹp ngay ngắn của máy tính (mà mình hay gọi là những dòng chữ vô hồn) thì vẫn tốt hơn nhiều.
- Đó là sự nhận biết được tính cách của bạn qua cách viết của bạn, cách trình bày của bạn, cách vẽ hươu vẽ vượn của bạn trên đôi giấy trắng.
- Đó là cảm giác bất ngờ và vui vẻ khi nhận được những tấm thiệp của bạn vào những dịp quan trọng.

Thường thì, thư được viết khi trời đã về đêm. Nên những dòng chữ cũng mang theo sự mát lạnh của đêm, và sự ấm áp của tình cảm. Mình từng khá bất ngờ trước những gì bạn đã viết cho mình, những gì bạn nhận xét về mình, những điều vì quá khắt khe với bản thân mà mình không nhận ra.

Mấy đứa trong phòng có lúc cũng ghen với mình vì không nhận được nào cả, ha ha. Đó cũng là một niềm vui nho nhỏ.

Và, thư là cách tốt nhất để bày tỏ quan điểm, cảm nghĩ của mình với 1 người mà khi gặp mặt thật khó hay ngại phải nói ra. Những điều mình băn khoăn, trăn trở.

Mình còn giữ lại tất cả những lá thư bất cứ ai gởi cho mình, để làm kỷ niệm. Và chắc chắc sẽ có lúc nào đó, mình cần đọc lại…

Author: Lorian Mr
•10/07/2009 11:58:00 CH
1. Bạn nói, như một ông già sắp nhận sổ hưu: Mày biết không, sống bây giờ thật bon chen mệt mỏi. Cái thành phố này sẽ mài tuổi trẻ bọn mình ra bã…

Bạn nói vậy nhưng bạn vẫn bám lấy cái sự mệt mỏi ấy như một định mệnh. Vợ chồng bạn vẫn cung cúc làm ăn, mỗi ngày giam mình trong phòng máy lạnh tám tiếng đồng hồ, kiếm lương trang trải, còn nhận thêm show về nhà “tăng gia cày bừa”, kiếm thêm tiền bánh, sữa nuôi con.
Author: Lorian Mr
•10/05/2009 11:01:00 CH
Vì vài lý do (blog mất tên miền, không liên kết với tui nữa…), tui đã bỏ đi một số liên kết blog ra khỏi mục “liên kết Blog”, mong mọi người hiểu cho, các bạn khi biết được có thể loại liên kết blog của tui ra khỏi blog.

Danh sách đây:

http://ngherock.blogspot.com/
http://thantoc.blogspot.com/
http://www.luongtrungkien.com/
http://trancanh.sky.vn/
http://enjak.com/
http://greenecafe.sky.vn/
Knight_pa
http://giadinhdzitxim.blogspot.com/
http://www.duyk2.uni.cc/
http://blog.accpvn.co.cc/
http://doahong.info/blog
http://nguoithay.info/
http://www.tinhrock.com/
http://vn-s.blogspot.com/
http://phattrienso.blogspot.com
http://www.langnhachkiem.net

Author: Lorian Mr
•10/05/2009 10:08:00 CH
Gần đây có đôi khi đi xem phim ở rạp, chợt nhớ có 1 bài viết về cách xem phim ở trong cuốn sách “Vật lý kỳ thú” rất hay và thú vị, đưa lên cho mọi người đọc chơi. Bài này cho bạn biết cách xem ảnh chụp và phim sao cho đạt hiệu quả cao nhất, đẹp nhất, nghe lạ lắm đúng không?

Nghệ thuật xem ảnh

Về cấu tạo, máy ảnh là một con mắt lớn: hình hiện trên tấm kính mờ của máy ảnh phụ thuộc vào khoảng cách giữa vật kính và các vật cần chụp ảnh. Máy ảnh định hình trên kính ảnh một hình phối cảnh của vật, hình này sẽ xuất hiện trong mắt của chúng ta, nếu mắt (chú ý là một mắt thôi) đặt ở nơi vật kính.

Từ đó suy ra rằng, một khi ta nhìn tấm ảnh mà muốn thu được một ấn tượng về thị giác hoàn toàn như nhìn chính bản thân vật, thì chúng ta phải:
1) Nhìn ảnh chỉ bằng 1 con mắt,
2) Đặt ảnh cách mắt 1 khoảng cách thích hợp.

Dễ dàng hiểu rằng khi xem ảnh bằng cả 2 mắt, chúng ta không tránh khỏi nhìn thấy trước mắt mình một bức tranh phẳng, chứ không phải một ảnh có độ sâu. Đó là 1 hệ quả tất yếu do những đặc điểm của thị giác chúng ta.

Khi chúng ta nhìn một vật hình khối, thì trên võng mạc của mắt chúng ta các ảnh nhận được sẽ không như nhau: mắt phải nhìn không hoàn toàn giống như mắt trái. Về thực chất, chính sự không giống nhau này của các ảnh là nguyên nhân chính để cho các đồ vật xuất hiện trước mắt chúng ta là những hình khối: nhận thức của chúng ta hợp nhất cả 2 ấn tượng không giống nhau thành 1 hình tượng nổi. Vấn đề sẽ khác nếu trước mắt chúng ta có 1 vật phẳng, chẳng hạn 1 bức tường: cả 2 mắt khi đó đều thu được những ấn tượng hoàn toàn giống nhau; chính sự giống nhau đó là 1 dấu hiệu để chúng ta nhận thức được vật là phẳng.

Bây giờ thì đã rõ, khi nhìn ảnh bằng 2 mắt, chúng ta đã phạm 1 sai lầm vì, làm như vậy, chúng ta đã buộc nhận thức phải tin rằng, trước mắt chúng ta đúng là 1 bức tranh phẳng! Khi chúng ta nhìn ảnh bằng cả 2 mắt, mà đúng ra chỉ bằng 1 mắt, thì chúng ta đã cản trở chúng ta không nhìn được cái mà bức ảnh phải đem lại cho ta. Như vậy là toàn bộ cái ảo giác, mà máy ảnh tạo ra một cách hoàn thiện như vậy, đã bị sự sơ suất phá hủy.

Phải để bức ảnh cách mắt một khoảng cách bằng bao nhiêu?

Cả cái quy tắc thứ 2 cũng quan trọng biết mấy - phải đặt ảnh cách mắt một khoảng cách thích hợp, nếu không thì sự phối cảnh đúng đắn sẽ bị phá hủy.

Vậy thì khoảng cách đó bằng bao nhiêu?

Để thu được một ấn tượng đầy đủ, cần phải quan sát ảnh dưới cùng một góc nhìn mà vật kính của máy ảnh “đã nhìn” hình trên tấm kính mờ của buồng tối, hoặc dưới cùng một góc mà vật kính “đã nhìn” các vật được chụp cũng thế. Từ đó suy ra rằng, ảnh của vật nhỏ hơn kích thước tự nhiên bao nhiêu lần, thì cần phải đặt ảnh ở gần mắt một khoảng nhỏ hơn khoảng cách từ vật đến vật kính bấy nhiêu lần. Nói một cách khác, cần đặt ảnh cách mắt một khoảng cách gần đúng bằng tiêu cự của vật kính.
(Nói xa xôi khó hiểu quá, tui vẽ hình đưa lên cho dễ hiểu. Nếu vật được chụp là BE, máy ảnh đặt ở A, chụp xong đưa ra tấm hình là DE thì ta phải đặt mắt ở C để cho góc nhìn của mắt ta bằng với góc nhìn của máy ảnh)

Nếu chúng ta chú ý rằng, phần lớn các máy ảnh nghiệp dư có tiêu cự bằng 12-15 cm, thì chúng ta thấy rằng không bao giờ chúng ta xem ảnh đặt các mắt một khoảng cách đúng đắn: khoảng cách nhìn thấy rõ đối với mắt bình thường (25cm) lớn gần gấp đôi khoảng cách nói trên. Cả những bức ảnh treo trên tường cũng cho ta cảm giác phẳng, vì chúng ta nhìn chúng với một khoảng cách còn lớn hơn nhiều.

Chỉ những người cận thị có khoảng thấy rõ ngắn (và cả trẻ em là người có khả năng nhìn thấy ở khoảng cách ngắn) mới biết được sự thích thú của việc ngắm nhìn hiệu ứng do một bức ảnh thông thường đem lại, khi nhìn ảnh đó bằng phương pháp đúng đắn (nghĩa là bằng 1 mắt). Cầm ảnh cách mắt một khoảng cách từ 12-15cm, họ sẽ thấy trên mắt mình không phải một bức tranh phẳng, mà là một hình nổi, trong đó cảnh phía trước tách biệt với cảnh phía sau gần giống như nhìn trong kính xem ảnh nổi vậy. (lời của tui: đúng là như vậy, tui thử nhìn theo cách họ chỉ, thật sự là hình nổi, cảnh này tách biệt ra khỏi cảnh kia, có cái cách xa ta, có cái ở gần ta, rất lý thú. Cuối cùng người bị cận thị cũng có 1 điều để an ủi ^^)

Tác dụng kỳ lạ của kính lúp

Như vừa giải thích, những người cận thị có thể dễ dàng nhìn được hình nổi ở những bức ảnh thông thường. Nhưng đối với những người có đôi mắt bình thường thì thế nào? Họ không thể dịch ảnh đến gần mắt, nhưng ở đây kính lúp sẽ giúp họ. Nếu nhìn một bức ảnh qua một thấu kính có độ phóng đại gần 2 lần, thì những người đó dễ dàng có thể thu được những thuận lợi đã nêu của 1 người cận thị, nghĩa là không cần phải điều tiết mắt, họ vẫn có thể nhìn thấy được rằng bức ảnh có hình nổi và độ sâu. Ấn tượng thu được khi đó và ấn tượng thu được khi chúng ta nhìn ảnh bằng cả 2 mắt ở khoảng cách lớn, khác nhau rất nhiều. Phương pháp xem các ảnh thông thường như thế có thể thay thế cho các hiệu ứng của kính xem hình nổi.

Bây giờ chúng ta đã hiểu rõ, tại sao các bức ảnh nhìn bằng 1 mắt qua kính lúp lại có hình nổi. Sự kiện đó thì ai cũng biết, nhưng ít người giải thích được đúng đắn hiện tượng này.

Chỗ ngồi tốt nhất trong rạp chiếu bóng

Chắc là những người hay lui tới rạp chiếu bóng đều nhận thấy rằng, một số cảnh được nổi hẳn lên một cách khác thường trên màn ảnh: những hình người tách hẳn ra khỏi phông và nhô lên đến mức làm người ta thậm chí quên mất là có màn ảnh phía sau và tựa hồ như nhìn thấy phong cảnh thực hay những diễn viên sống trên sân khấu vậy.

Một sự nổi lên như thế của các hình không phụ thuộc vào tính chất của bản thân cuộn phim, như người ta thường nghĩ, mà phụ thuộc vào chỗ ngồi của người xem. Các ảnh trong phim mặc dù cũng được quay bằng những ống kính có tiêu cự ngắn, nhưng khi chiếu lên màn ảnh thì đã được phóng đại lên rất mạnh – 100 lần – do đó có thể nhìn các ảnh đó bằng 2 mắt ở khoảng cách lớn (10 x 100 = 10m). Ảnh sẽ có hình nổi rõ nhất khi ta nhìn ảnh dưới cùng một góc máy quay phim “đã nhìn” nguyên vật khi quay phim. Khi đó trước mắt chúng ta sẽ là những cảnh tượng tự nhiên.

Vậy thì làm thế nào để tìm được khoảng cách đáp ứng được góc nhìn thuận lợi ấy? Muốn vậy, trước hết cần chọn chỗ ngồi đối diện với chính giữa bức ảnh, và hai là tiêu cự của vật kính lớn hơn bề rộng cuộn phim bao nhiêu lần, thì chỗ ngồi phải cách màn ảnh một khoảng cách lớn hơn bề rộng của ảnh bấy nhiêu lần.

Để quay phim, thường người ta dùng những máy ảnh có tiêu cự 35,70,75, 100 mm tùy thuộc vào đặc tính của sự quay phim. Bề rộng tiêu chuẩn của cuộn phim là 24mm. Đối với tiêu cự là 75mm chẳng hạn, chúng ta sẽ có tỷ số:
Khoảng cách cần tìm/bề rộng cuộn phim = tiêu cự/bề rộng của ảnh = 75/24 = 3

Như vậy, để tìm khoảng cách từ chỗ ngồi tốt nhất đến màn ảnh trong trường hợp này, chỉ cần nhân bề rộng của hình trên màn ảnh với khoảng 3 lần là được. Nếu bề rộng của ảnh trên màn là 6 bước thì chỗ ngồi tốt nhất để xem phim cách màn 18 bước.

Author: Lorian Mr
•10/04/2009 07:57:00 CH
1 đôi nam nữ rủ mình đi Thảo Cầm Viên, nhân tiện chụp hình giùm luôn, thế nên hủy mấy dự định cuối tuần.

Mình không thích vào sở thú! Lý do đơn giản lắm: mình không thích nhìn thấy những con thú bị giam cầm trong 1 không gian chật hẹp. Tưởng tượng thử coi, nếu nó đang ở nơi mà nó đáng phải ở, thì nó có thể tung tăng chạy nhảy trên một diện tích bao la rồi, đâu phải đi tới đi lui, nằm hoài một chỗ như vậy. Tù túng và xiềng xích.

Lần đầu tiên mình có cảm giác không thích xem những con vật là khi vào Suối Tiên cách đây 6-7 năm, 1 con khỉ phải làm trò xiếc cho mọi người coi khi mà nó không muốn, người quản lý nạt 1 phát là nó cuống cuồng làm xiếc mà mắt vẫn hướng về ông ta như sợ bị đánh vậy. Lần đó mình đã làm 1 bài thơ…

Những con vật trông thực sự thiếu sức sống, không buồn chạy nhảy, chỉ nằm hoài 1 chỗ, đợi tới giờ cho ăn. Những con thú hiếu động cứ chạy lòng vòng trong khung sắt, những con chim sải cánh được 5m lại phải đậu xuống ở 1 cành khác… Tới đây, ngoài việc được nhìn tận mắt những con vật đã được biết bằng xương bằng thịt với trạng thái uể oải ra, còn có ích lợi gì nữa đâu. Mặc dù nếu ở ngoài đời, chúng nó có thể chết bất cứ lúc nào vì đấu tranh sinh tồn, nhưng mình thấy như vậy vẫn đúng là bản chất của chúng hơn.

Chuyện ngoài lề:

Là những con người vô cùng thiếu văn hóa, khi cố tình chọc thú, quăng đồ vào nó, mình biết họ nghĩ như vậy là để chứng tỏ mình gan dạ, nhưng không đúng lúc và đúng chỗ, và thiếu ý thức.

Còn chương trình tạp kỹ cũng vậy, mặc dù Thảo Cầm Viên là cho mọi người vào, nhưng mình nghĩ ẩn ý của nó là phục vụ cho lứa tuổi nhỏ, trẻ em. Thế mà ca sĩ lên hát lại là những bài tình ca tan vỡ, mối tình đầu tan nát, không biết ban tổ chức đang làm cái gì nữa?

Author: Lorian Mr
•10/04/2009 06:11:00 CH
Giá trị cổ phiếu hãng hàng không United Airlines tụt thê thảm khi chàng ca sĩ Dave Carroll ở Canada tung lên bài hát ngọt ngào do anh sáng tác, kể lại việc hãng này không chịu bồi thường khi làm vỡ cây đàn của anh.

Thông thường, công ty hàng không sẽ chỉ phải bồi thường vài trăm bảng khi làm thất lạc hoặc phá hỏng hành lý của khách. Song hãng United mất mát nhiều hơn trong trường hợp này.

Họ bị tụt 10% giá trị cổ phiếu, khoảng 180 triệu USD, sau khi bị cáo buộc làm hỏng cây đàn của một nhạc công mà không chịu bồi thường.

Ca sĩ Dave Carroll của Canada đã soạn bài United Breaks Guitars sau khi nhạc cụ của anh bị vỡ tại sân bay O'Hare ở Chicago. Bài hát của anh trở thành hit trên YouTube với gần 4 triệu lượt người xem, chỉ trong 10 ngày.
Author: Lorian Mr
•10/03/2009 07:07:00 CH
Ngoài sự vô trách nhiệm về an toàn thực phẩm với bánh trung thu, người lớn còn nhồi vào đó những thứ dị dạng mà chúng chẳng liên quan gì đến đêm rằm trung thu. Ở đó chỉ tồn tại sự đổi trác, giao kèo gì gì đó… giữa người lớn với nhau. Và bắt đầu xuất hiện một dạng bánh trung thu mà người ta vẫn gán cho cái tên: bánh quý tộc.

Cứ mỗi lần đến rằm trung thu, dư luận lại quan tâm đến những chiếc bánh. Điều làm người ta quan tâm nhất vẫn là những vấn đề liên quan đến an toàn thực phẩm. Nhiều cơ sở sản xuất đã bị đình chỉ, và người ta công bố những hình ảnh bánh trung thu mốc thếch khiến chúng ta có cảm giác sợ hãi mỗi khi có ý định mua loại bánh này.

Nếu câu chuyện về bánh trung thu chỉ dừng ở đó, có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi tồi tệ. Chỉ cần xiết chặt khâu an toàn vệ sinh thực phẩm, phạt nặng, hoặc bỏ tù những kẻ gian lận… sẽ hạn chế được cách làm ăn thiếu trách nhiệm này.

Nhưng sự thật về bánh trung thu bị làm “bẩn” lại là một câu chuyện khác. Ấy là những chiếc bánh trung thu “quý tộc” mà sự ra đời của nó đã làm mất hết ý nghĩa tươi đẹp về cái tết của trẻ em. Những chiếc bánh trung thu này có cái giá không thể đùa: 100USD, 500USD, 1000USD… Và nếu ai đó muốn mua nó phải đến tận cơ sở để đặt hàng. Nó được sản xuất ra để làm gì? Câu trả lời rất đơn giản: làm quà biếu! Và biếu ai thì chúng ta không cần trả lời nữa. Với một cái bánh trung thu giá như thế này, có thể mua cả một xe tải hạng nặng bánh trung thu bình dân cho bọn trẻ ở nông thôn.

Author: Lorian Mr
•10/02/2009 10:10:00 CH
Mình không có mấy cái trung thu. Đơn giản, trung thu đông đúc người, nguy hiểm, không cho ra đường, đi ngủ sớm. Chỉ nhớ có 1 lần, chắc lớp 2 hay lớp 3 gì đó, đi chơi chung với mấy đứa trong xóm. Và đó là lần duy nhất. Tuổi thơ êm đềm nhỉ!

Năm nay, may mình nhắc nhở sớm nên sư phụ tổ chức cuộc thi làm lồng đèn cho mấy đứa nhỏ con em cán bộ trong Viện. 2 đứa phòng mình hì hục làm 2 hình ngôi sao, kỳ công, trông rất đẹp, có thể nói là đẹp nhất trong hơn 10 cái lồng đèn dự giải. Mình ra ý tưởng làm 1 cái hình… trái tim. Vài người nói hình trái tim chỉ người lớn thích thôi chứ con nít đâu thích.

Lần đầu tiên làm lồng đèn, đúng là gà, cột dây thép không chắc, chơi lấy đinh đóng luôn. Buổi chiều dán giấy kiếng rồi đi thi luôn nên nó nhàu kinh khủng. Mấy đứa chuẩn bị trươc nên giấy căng lên trông đẹp lắm. Trái tim mình làm có 3 màu, 2 tâm thất, 2 tâm nhĩ, đúng khoa học luôn, dán hình mặt cười lên nữa.

Đi ra thi, tưởng đâu ít người làm lắm, không ngờ cũng có nhiều, hy vọng giành giải mất đi ít nhiều. Tuy nhiên, giám khảo là mấy đứa nhóc, nên chỉ cần chúng thích là được. Không biết trời tối sao mà cái lồng đèn người lớn chê là xấu nhất lại giành được giải nhất, làm mọi người cười ngất ngưỡng. Nhưng không sao, mình lại được đồng hạng nhì.

Trung thu vui nhất từ trước tới giờ.

Mình không nghĩ rằng lại có 1 trung thu ý nghĩa như vầy khi tới từng tuổi này. Vì mình thấy rằng trung thu ngày càng mất đi ý nghĩa thực sự của nó. Nếu muốn nhìn trung thu một cách trọn vẹn, tốt nhất là đi về những vùng quê, còn có lồng đèn trung thu tự làm, lũ trẻ cùng nhau tung tăng đi chơi. Chứ ở thành phố, đèn lồng là những thứ đèn chạy bằng pin của trung quốc sang, tuy đẹp mà vô hồn quá. Rồi nó cũng là dịp để những người lớn biếu tặng bánh trung thu cho nhau, những hộp bánh đắt tiền, mà chỉ cần ăn một mẩu nhỏ thôi là ớn rồi. Và trung thu ngày càng không phải cho trẻ con nữa.

Author: Lorian Mr
•10/01/2009 10:12:00 CH
Tháng 10 tới rồi!

Và cái gì tới cũng phải tới. Theo tiến độ thì mình sẽ xong phần thực nghiệm trong tháng này, để còn nhảy vào phần viết bài nữa. Một quãng thời gian khá dài cũng tới lúc phải kết thúc, có lúc tưởng chừng như mình không muốn đụng chạm tới nó nữa.

Đã bước vào đông, nhưng mình thấy vẫn như vậy. Đôi khi mình không thích cái thời tiết này, chỉ có 2 mùa mưa và mùa khô, làm tụt đi biết bao nhiêu cảm xúc. Nhưng cũng vì vậy mà mình bị ám ảnh bởi những cơn mưa. Những ngày điên đạp xe đi học mà dầm mình dưới cơn mưa cho đầu óc thảnh thơi, thời tuổi trẻ có khác, đi hoài mà không bị bệnh.