Author: Lorian Mr
•4/25/2010 10:36:00 SA
Hơn 10 giờ đêm, anh mệt mỏi bước lên được căn hộ tầng 10 của mình. Chợt sững người, dưới ánh sáng vàng vọt ở hành lang, người bạn cũ thời đại học đang ngồi nhẫn nại chờ đợi. Cuộc gặp sau gần chục năm xa được anh đón nhận bằng câu hỏi:

- Lâu nay biến đi đâu thế, chắc nhân dịp gì mới ghé?...

Bạn làm nghề đi đo đạc địa chính thay đổi địa điểm công việc nay đây mai kia, mà chỉ toàn ở ngoại thành thôi, chẳng mấy khi gặp bạn gặp bè.

_ Lâu quá không có tin tức gì về bạn bè, tao nhớ tụi bay, thế là bắt xe ôm đi mấy chục cây số về đây, chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Author: Lorian Mr
•4/25/2010 09:30:00 SA
TT - Trong thời buổi kinh tế khó khăn, tôi đã dọn đến Việt Nam sống nhằm tìm một việc làm ổn định và tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Tôi khá bất ngờ khi thấy một bộ phận những bạn trẻ Việt tiêu tiền hoang phí. Họ sẵn sàng bỏ tiền mua đồ hiệu, đồ ngoại mà chẳng dùng đến là bao.

Author: Lorian Mr
•4/24/2010 11:11:00 CH
Lòng đã quyết định rồi, cớ sao còn vương vấn?

Hơn 10 năm, gặp lại 1 đứa bạn mà khi xưa từng sát cánh bên nhau. Rồi lại quanh quẩn cái đề tài về cuộc sống… Tuổi trẻ dần qua đi, vậy mà ngẫm nghĩ lại đang có được cái gì? Nó không phải là con số không, nhưng nó cũng không phải thứ mà người ta có thể nhìn vào và thỏa mãn. Cả ngày làm việc, đêm về lại không biết đi đâu, đi với ai. Dường như cuộc sống khá tẻ nhạt đối với những người trẻ tuổi muốn bay nhảy. Nhưng vùng đất có thể đáp ứng được điều kiện này lại quá xô bồ. Đôi khi con người không hiểu được mình nên làm gì kế tiếp. Hay tại vì có quá nhiều nhàn rỗi, nên con người hay suy nghĩ vẩn vơ theo chiều hướng tiêu cực?
Author: Lorian Mr
•4/24/2010 10:04:00 CH
Một clip rất cảm động!
Con vật cũng sống rất tình cảm.

Author: Lorian Mr
•4/20/2010 07:49:00 CH
Bài viết mình cảm giác lạ lạ của một người quen trên mạng, biết rồi em cũng sẽ lại xóa nó, thôi đem về blog để tạm.

Trăng lạnh. Run rẩy chiếu những sợi ma bàng bạc xuống thế gian. Cây cối rùng mình rồi yên nghỉ trong bóng đêm. Trăng lên, tròn, xa tít tắp, lạnh lùng ngự giữa nền trời đen xanh thăm thẳm. Trăng, trăng, trăng…khắp nơi chỉ có thứ ánh sáng ấy. Không mờ, không tỏ. Không màu sắc, mà trong suốt. Không soi sáng chảnh vật, mà làm mọi thứ đen hơn, tối hơn, u ám hơn…
Author: Lorian Mr
•4/18/2010 08:30:00 SA


AT - Sao anh không về chơi ký túc?
Nhìn nắng hành lang đồ mới phơi
Giường ai ngổn ngang quần với áo
Vải thưa sao che mặt thánh hiền
Gió theo lối gió mây đường mây

Vòi nước buồn thiu chảy liu riu
Xô ai còn hứng vòi nước đó
Có kịp đưa về tắm tối nay
Mơ bố mẹ ta, người yêu ta
Đừng ghé ký túc kẻo xót xa
Ở đây điện nước chập chờn lắm
Biết đấy mà trên cứ ậm à.

Áo Trắng
Author: Lorian Mr
•4/17/2010 10:04:00 CH
Mình đã từng quên đi nhiều thứ… nhưng khi một lần trở lại mảnh đất này thì cái cảm giác ngày xưa lại trở về như cũ. Cảm giác vui và buồn cùng tồn tại xen lẫn nhau trong cùng một thời điểm nên không biết gọi là gì, chỉ có điều mình biết cái vui và buồn nó bắt nguồn từ đâu.
Author: Lorian Mr
•4/17/2010 07:33:00 SA
Đây là bài mình rất thích vì nhiều ý nghĩa của nó.
Sự hy sinh thầm lặng mà cao thượng, tình anh em, và nhất là việc giữ một lời hứa khi biết chắc hậu quả gì mình sẽ phải chịu lấy.

Vào thế kỷ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ gần Nuremberg có một gia đình rất đông con. 18 đứa! Để kiếm đủ thức ăn đem về hằng ngày cho lũ trẻ, ông bố - một người thợ kim hoàn – đã phải làm việc vất vả gần 18 tiếng mỗi ngày và chẳng từ bất kỳ công việc gì mà người trong làng thuê ông.