Là những cơn mưa như trút nước mỗi chiều về. Chỉ cần vài giây chậm hơn so với con mưa là có thể ướt nhem rồi. Mà nhờ vậy, thời tiết trở nên mát dịu hơn, có buổi tưởng chừng như sắp tết đến nơi rồi.
Cái mớ hỗn độn mà mình đang gặp phải vẫn chưa có hồi dứt, sao dở vậy ta. Mỗi khi đêm đến, lòng chẳng muốn học hành, cứ online và nghe nhạc, những bài nhạc làm lòng dịu lại chút.
Chẳng biết mình muốn gì, và chẳng còn háo hức làm gì nữa. Tâm lý bất ổn định, chẳng hiểu được nguyên nhân sâu xa của nó là từ đâu. Gặp mặt mọi người, mình vẫn bình thường, vẫn như những ngày xưa; nhưng khi đối diện với bản thân, không còn nhận ra mình nữa, “xuống cấp” trầm trọng!
Những đêm ngủ không bao giờ ngon giấc, những giấc mơ thay phiên nhau đến rồi đi. Mình từng mong muốn được mơ nhiều, để thấy được những điều mà cuộc đời này không thể có. Thế nhưng, ngày nào cũng mơ, trở nên ngán, và lúc nào cũng có thể buồn ngủ được, dù ngủ nhiều giờ.
Tháng 9 không có gì đặc biệt cả. Những năm xưa, ngày 5-9 hàng năm, ngày tựu trường, gặp lại bạn bè sau mấy tháng, vui vẻ hớn hở lắm. Lúc học cấp 1, khi nào cũng xung phong đem theo cờ dù nhà không có, chỉ vì khi đó thấy mình rất oai khi cầm lá cờ, giương lên chào cờ. Đến cấp 2 thì làm biếng rồi, và cũng vì trở nên nhút nhát hơn. Ngay lúc này, cũng có thể nghĩ ra khung cảnh của những ngày xưa. Nếu có ước muốn, mình cũng không ước về lại tuổi thơ, vì cái gì đi qua thì thôi, nỗi vui hay nỗi buồn cũng nên chấp nhận.
Tháng 9, sinh nhật bạn bè ít lắm, chỉ có L. xóm trọ cũ, Nh. và O. lớp cao học.
0 Lời bình: