•5/19/2008 11:22:00 CH
Nếu như ở ngoài đời tôi chưa bao giờ sang nhà hàng xóm chơi, và cũng không thích ai sang ngồi lê ở nhà mình, thì trên blog, nhà ảo của tôi, thật là rộn rã, và tôi phấn khích vô cùng vì điều đó.
Hôm nay nhận được rất nhiều comment chúc mừng ngày của mẹ, nhiều đến nỗi tôi không đủ thời gian để sang nhà từng người cảm ơn, dù thấy vui và xúc động vô cùng. Cảm ơn mọi người nhiều nhé.
Ngày mới mò mẫm làm blog, cách đây khoảng sáu tháng, tôi đi lang thang khắp nơi để xem blog của mọi người, và vô cùng ghen tị vì họ có quá nhiều bạn bè, vô vàn lời chúc tục cùng những entry thu hút đến mấy chục comment. Tôi đã ước giá như có ai đó vào blog mình hỏi thăm một câu.
Tôi đợi tới hai tháng trời vẫn chưa có comment nào. Hàng ngày, tôi mở blog với những niềm hy vọng, bởi đã viết hơn chục entry mà cả ngoài lẫn trong blog đều chưa có dấu chân ai. Sau mới ngộ ra vì trong list mình chưa có friends nào cả, mà mình lại để chế độ... friends cho cả quick comment.
Rồi tôi cũng hiểu rằng nếu muốn ai đó đến thăm mình thì phải sang làm quen với họ trước đã, phải đọc các entry của họ và comment một cách chân thành. Thế nhưng không ai thèm nhận thư mời của tôi, không ai ngó qua các entry vì có lẽ họ không thích làm thân với một cái blog trống trơn, cũng giống như người giàu không thích dính tới mấy kẻ nghèo đói ấy...
Và dạo đó tôi cũng thật ngây thơ, chưa tưởng tượng được cái xã hội ảo này cũng bị phân hoá ra thành kẻ cao người thấp, cũng có những ngôi sao, những quyền lực ngầm, những băng đảng, mưu mô và cả những thói xấu của đời thật.
Tôi ở ngoài là một phụ nữ dịu dàng cô độc, vì bản thân không muốn giao tiếp nhiều, sống khá khép kín và có phần ẩn dật. Nhưng cũng như bao người khác, tôi có nhu cầu chia sẻ khá cao, vì thế tôi tìm đến blog. Blog với tôi là nhật ký, và những bạn trong list là những người bạn thật sự.
Từ cái dạo vui mừng khi có comment đầu tiên cho đến nay tôi vẫn giữ nguyên cái cảm giác đó mặc dù bây giờ mỗi ngày tôi nhận được vài trăm comment (cả quick comment lẫn trong entry), tôi vẫn luôn cẩn thận trả lời từng người nếu có thể, và luôn trân trọng những gì từ bạn bè mang lại. Những lời chúc tụng, sẻ chia, thăm hỏi đều làm tôi vô cùng cảm động.
Nếu như ở ngoài đời tôi chưa bao giờ sang nhà hàng xóm chơi, và cũng không thích ai sang ngồi lê ở nhà mình, thì trên blog, nhà ảo của tôi, thật là rộn rã, và tôi phấn khích vô cùng vì điều đó.
Trong cuộc sống này, vội vã, hấp tấp, thực dụng, lừa lọc, chẳng còn mấy ai đủ thời gian tâm huyết quan tâm đến người khác sống như thế nào nữa, nhất là nơi thành thị, mọi thứ thật nhạt nhẽo vô vị. Vì thế blog cho tôi cảm giác ấm áp chốn thôn quê mà ngày xưa tôi còn sống bên ông bà. Những láng giềng thăm hỏi lẫn nhau, mời nhau bát canh cua, biếu nhau con cá đồng, buồn vui chia sẻ...
Cũng giống như trên blog, khi tôi treo blast: "Hôm nay ốm", thế nào bạn bè cũng chạy sang thăm hỏi, ôm hôn... Và những ngày đầu tuần, ngày sinh nhật, lễ Tết, họ đều dành cho tôi bao nhiêu là lời chúc tụng... Thật quý biết bao! Thử hỏi còn biết tìm ở đâu những tình cảm nhiệt nồng như thế?
Tôi không add bạn nhiều, dù tôi nhận được khá nhiều lời mời từ các bạn. Bởi tôi kỳ vọng ở tình bạn quá cao, không phải cứ chọn những người nổi tiếng, những blog có pageview cao, có nhiều bạn bè, cập nhật liên tục là add. Với tôi, đã là bạn thì phải biết quan tâm chia sẻ lẫn nhau, chứ nếu cứ add rồi để đấy cả tháng không thấy nói với nhau lời nào thì add làm gì? Vì thế, tôi rất tự hào vì mình có một list những người bạn rất chân tình, rất đáng yêu, và tôi dành tình cảm đều khắp cho cả mọi người, không bỏ quên ai hết. (và sẽ xoá những ai quá lạnh lùng).
Thế giới ảo, theo tôi là nơi để tình cảm lên ngôi, nơi để cho những sẻ chia chân tình và quan tâm sâu sắc. Nơi mà con người ta sẽ nói được, thể hiện được những gì ở thế giới thật họ ngại ngùng hay cố tình tránh né. Vì vậy, thật nực cười cho những ai muốn xưng vương xưng tước ở cái chốn ảo này, vì ngôi sao có sáng được đâu khi nó chỉ là ảo.
Khi bạn cho đi những chân tình, bạn sẽ nhận lại được những tình thân. Xin hãy để cho cái xã hội ảo này trở thành nơi trú ngụ của những điều tốt đẹp.
Theo NS
Ngày mới mò mẫm làm blog, cách đây khoảng sáu tháng, tôi đi lang thang khắp nơi để xem blog của mọi người, và vô cùng ghen tị vì họ có quá nhiều bạn bè, vô vàn lời chúc tục cùng những entry thu hút đến mấy chục comment. Tôi đã ước giá như có ai đó vào blog mình hỏi thăm một câu.
Tôi đợi tới hai tháng trời vẫn chưa có comment nào. Hàng ngày, tôi mở blog với những niềm hy vọng, bởi đã viết hơn chục entry mà cả ngoài lẫn trong blog đều chưa có dấu chân ai. Sau mới ngộ ra vì trong list mình chưa có friends nào cả, mà mình lại để chế độ... friends cho cả quick comment.
Rồi tôi cũng hiểu rằng nếu muốn ai đó đến thăm mình thì phải sang làm quen với họ trước đã, phải đọc các entry của họ và comment một cách chân thành. Thế nhưng không ai thèm nhận thư mời của tôi, không ai ngó qua các entry vì có lẽ họ không thích làm thân với một cái blog trống trơn, cũng giống như người giàu không thích dính tới mấy kẻ nghèo đói ấy...
Và dạo đó tôi cũng thật ngây thơ, chưa tưởng tượng được cái xã hội ảo này cũng bị phân hoá ra thành kẻ cao người thấp, cũng có những ngôi sao, những quyền lực ngầm, những băng đảng, mưu mô và cả những thói xấu của đời thật.
Tôi ở ngoài là một phụ nữ dịu dàng cô độc, vì bản thân không muốn giao tiếp nhiều, sống khá khép kín và có phần ẩn dật. Nhưng cũng như bao người khác, tôi có nhu cầu chia sẻ khá cao, vì thế tôi tìm đến blog. Blog với tôi là nhật ký, và những bạn trong list là những người bạn thật sự.
Từ cái dạo vui mừng khi có comment đầu tiên cho đến nay tôi vẫn giữ nguyên cái cảm giác đó mặc dù bây giờ mỗi ngày tôi nhận được vài trăm comment (cả quick comment lẫn trong entry), tôi vẫn luôn cẩn thận trả lời từng người nếu có thể, và luôn trân trọng những gì từ bạn bè mang lại. Những lời chúc tụng, sẻ chia, thăm hỏi đều làm tôi vô cùng cảm động.
Nếu như ở ngoài đời tôi chưa bao giờ sang nhà hàng xóm chơi, và cũng không thích ai sang ngồi lê ở nhà mình, thì trên blog, nhà ảo của tôi, thật là rộn rã, và tôi phấn khích vô cùng vì điều đó.
Trong cuộc sống này, vội vã, hấp tấp, thực dụng, lừa lọc, chẳng còn mấy ai đủ thời gian tâm huyết quan tâm đến người khác sống như thế nào nữa, nhất là nơi thành thị, mọi thứ thật nhạt nhẽo vô vị. Vì thế blog cho tôi cảm giác ấm áp chốn thôn quê mà ngày xưa tôi còn sống bên ông bà. Những láng giềng thăm hỏi lẫn nhau, mời nhau bát canh cua, biếu nhau con cá đồng, buồn vui chia sẻ...
Cũng giống như trên blog, khi tôi treo blast: "Hôm nay ốm", thế nào bạn bè cũng chạy sang thăm hỏi, ôm hôn... Và những ngày đầu tuần, ngày sinh nhật, lễ Tết, họ đều dành cho tôi bao nhiêu là lời chúc tụng... Thật quý biết bao! Thử hỏi còn biết tìm ở đâu những tình cảm nhiệt nồng như thế?
Tôi không add bạn nhiều, dù tôi nhận được khá nhiều lời mời từ các bạn. Bởi tôi kỳ vọng ở tình bạn quá cao, không phải cứ chọn những người nổi tiếng, những blog có pageview cao, có nhiều bạn bè, cập nhật liên tục là add. Với tôi, đã là bạn thì phải biết quan tâm chia sẻ lẫn nhau, chứ nếu cứ add rồi để đấy cả tháng không thấy nói với nhau lời nào thì add làm gì? Vì thế, tôi rất tự hào vì mình có một list những người bạn rất chân tình, rất đáng yêu, và tôi dành tình cảm đều khắp cho cả mọi người, không bỏ quên ai hết. (và sẽ xoá những ai quá lạnh lùng).
Thế giới ảo, theo tôi là nơi để tình cảm lên ngôi, nơi để cho những sẻ chia chân tình và quan tâm sâu sắc. Nơi mà con người ta sẽ nói được, thể hiện được những gì ở thế giới thật họ ngại ngùng hay cố tình tránh né. Vì vậy, thật nực cười cho những ai muốn xưng vương xưng tước ở cái chốn ảo này, vì ngôi sao có sáng được đâu khi nó chỉ là ảo.
Khi bạn cho đi những chân tình, bạn sẽ nhận lại được những tình thân. Xin hãy để cho cái xã hội ảo này trở thành nơi trú ngụ của những điều tốt đẹp.
Theo NS
Tản mạn
|
0 Lời bình: