Author: Lorian Mr
•7/27/2008 01:37:00 CH
Trời lại mưa nữa rồi!
Mới nắng đẹp, chỉ trong một thời gian như tích tắc, bầu trời cuộn mây và mưa như trút nước.

Nhớ hôm mình chạy trên đường, mưa đem cái lạnh đến bàn tay, bàn chân, rồi lan ra cả thân người. Mình cảm giác là cái lạnh đã chui vào tất cả ngóc ngách của cơ thể. Trời tối sầm lại, trước mặt là một màu trắng của mưa, xa xa chút là cả một màu đen của trời, cách xa hơn 5m chẳng thể nào nhìn thấy người đang đi phía trước. Thời tiết có sức mạnh thật lớn lao.

Ta cứ nghĩ rằng đã chinh phục được tự nhiên, nhưng biết đâu nó còn có một sức mạnh vĩ đại hơn mà ta chưa lường được. Cơn mưa dữ dội, tát vào mặt mình rát rạt. Những chất ô nhiễm dính ở mặt bắt đầu rửa trôi, chạy xuống mắt làm mắt cay xè, không mở ra được. Mưa làm mình có cảm tưởng như nó là cơn thịnh nộ của đất trời: “Ta trả lại chúng bây những chất ô nhiễm mà chúng bây hàng ngày xả vào cơ thể của ta, hãy nhớ lấy rằng một ngày chúng bây sẽ phải hối hận về những gì đã gây ra cho ta”.

Con người thật lạ, dù đã biết việc mình làm sẽ gây ra hậu quả gì. Nhưng vì lòng ích kỷ họ đã bỏ qua mọi rủi ro có thể xảy ra. Số người thật sự quan tâm đến môi trường có là bao trong hơn 8 tỉ người. Rồi con người sẽ gánh chịu hậu quả thôi.

This entry was posted on 7/27/2008 01:37:00 CH and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: