Author: Lorian Mr
•7/15/2008 11:22:00 CH
Nghỉ không làm một ngày, thấy thật là ngày dài. Nhưng khi đi làm thì thời gian cứ trôi qua vùn vụt như mình không thể theo kịp nó vậy. Cuối cùng cũng lên được việc theo thời khoá biểu xong, chỉ còn việc đi in ra nữa thôi, có lẽ cần vài bổ sung để hoàn thiện nó.

Online bao lâu cũng xong cả, nhưng cứ đụng tới sách vở một chút là đầu óc choáng váng nhanh thật, chưa kịp tư duy gì cả. Nhưng cũng phải tập lại từ đầu thôi, chỉnh sửa blog không phải là làm ngày 1 ngày 2 là xong, vậy nên cứ làm từ từ từng thứ, chia ra để mình không phải cảm thấy có lỗi khi chưa làm việc này, việc nọ.

Đã lên trường, coi điểm, thấy mình điểm cũng thấp, đôi khi cả một quãng thời gian cố gắng, nhưng chỉ một giây phút lầm lỡ cũng đã làm mọi việc xấu đi.

Tối nay, thằng Ánh gây sốc bằng câu hỏi: cuối tháng này có về ăn đám cưới của nó được không? Thật là, dù là bạn thân nhưng chẳng hiểu trong đầu nó đang suy nghĩ cái gì, và cũng chẳng biểu lộ cho bạn bè biết gì cả, cứ lầm lũi làm việc mình cho là đúng, mặc cho anh em ai nấy cũng lo lắng cho nó. Thật ra, mày đang nghĩ cái gì? Hôm rồi tình cờ đọc bài viết trên mạng, Tuổi Trẻ thì phải, nói giới trẻ bây giờ gần như là đua nhau làm đám cưới, với nhiều lý do. Vì… đánh cược với bạn bè (nhảm), vì thấy bạn bè ai cũng đã làm đám cưới hết rồi (đua đòi), vì sợ mất người ta (yếu bóng vía), vì đã có ông bà, cha mẹ lo hết rồi, cả việc con cái sau này cũng không cần để ý đến (vô trách nhiệm), vậy mà cũng đòi đám cưới trong khi suy nghĩ chưa có một lý do nào thấy có chút trách nhiệm với bản thân, với người cùng sống suốt đời. Chọn người ở suốt đời chỉ trong thời gian ngắn, nhanh thật, trừ khi họ nghĩ rằng sẽ không ở với người đó trọn cuộc đời này.

Dù sao hôm nay cũng là một ngày tuyệt. Mai đi làm sớm được rồi.

This entry was posted on 7/15/2008 11:22:00 CH and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: