Vẫn thường ngày tự hỏi, cuộc sống bây giờ có vui vẻ, hạnh phúc không. Thật mừng câu trả lời là có, tuy nhiên, đôi lúc lại thấy có lỗi, thấy mình như đang bỏ đi một cái gì. Mình hiểu được. Những gì mình làm bây giờ đều là niềm vui, nhưng có vẻ nó không mang lại một giá trị lâu dài. Mình cần thiết phải có một niềm vui nào có thể mang lại cho mình một giá trị nào đó. Như việc học chẳng hạn, nó cho mình kiến thức. Lần cuối cùng mình cảm thấy vui khi học bài là lúc nào nhỉ, có vẻ không xa lắm, một lần hiểu và làm được bài tập. Nhưng lần gần cuối thì dường như mình không nhớ nổi nữa.
Cuộc đời mình chỉ cần làm 2 loại việc: việc mình cần phải là và những việc mình muốn làm. Tiếc là mình cũng chỉ là một người thích làm việc mình muốn làm thôi, việc cần làm cứ lần lữa mãi. Cách đơn giản nhất là tìm cách thích những việc mình cần làm luôn. Nghe dễ vậy mà sao khó ghê đi.
Lời thầy Hiển trách cả lớp mình vẫn còn nghe văng vẳng đâu đây: sức ỳ nặng quá! Đúng vậy thật, có ai đã cố gắng thoát ra nó được chưa.
Hôm nay cố gắng không lần lữa nữa, chọn 2 bài thơ đem đi gởi báo, dù được đăng hay không cũng không quan trọng, ít ra một lần mình không bỏ lỡ một việc gì đó.
•7/24/2008 11:57:00 CH
Một ngày nghỉ ngơi, trời vẫn còn hơi lạnh của ngày mưa hôm trước. Ngủ như chưa từng ngủ ngon đến thế. Dẫu là ngủ nhiều, nhưng thấy hạnh phúc hơn là không ngủ được, cảm giác lúc đó tệ thiệt là tệ luôn.
This entry was posted on 7/24/2008 11:57:00 CH and is filed under
Bài viết
,
Tản mạn
. You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.
0 Lời bình: