2 ngày sau buổi thi cuối cùng. Tranh thủ giải lao, xả hơi bằng cách… ngủ. Ngủ sáng trưa tối, ngủ như chưa từng bao giờ ngủ ngon như thế. Cũng lại mơ nhưng may không phải là ác mộng. Rồi thời gian cũng dành cho chăm sóc blog và vào diễn dàn nói lung tung.
Những tưởng NVHTN nhiều chương trình lắm, sao mà tới chẳng có được cái gì. Đành về lại phòng. Lớp mình bây giờ chắc đang rất vui vẻ ở bãi biển nào đó rồi.
Tối nay chẳng biết làm gì, muốn tìm một người để nói chuyện nhưng chẳng biết ai. Hay thiệt, nhưng đó là một sự khác biệt cơ bản nhất giữa Đà Nẵng và Sài Gòn. Không biết có thể gọi đó là sự cô đơn không nhỉ? Mọi khi thường hay online, chát này chát nọ, vào đọc thông tin, xem hài… rồi chợt hôm nay thấy mọi thứ thật khô khan. Bóng đêm u tối, một mình mình đối diện với màn hình, những con chữ trở nên cứng nhắc, những hình ảnh vô tri, những cái nick vô hồn lúc ẩn lúc hiện, mọi thứ trở nên xa lạ và vô cảm. Giống như lúc bắt đầu đi làm trước kia, mỗi ngày chỉ nói chuyện được với 3-4 người, được vài câu. Ta sống trong cuộc đời với biết bao nhiêu người, mà chẳng có quen biết được ai, thì ra cô đơn là như vậy.
Chẳng bao giờ mong một cuộc sống như vậy. Phải có bạn bè, vui vẻ, khi bạn cần, mình xuất hiện, đơn giản vậy thôi.
1 Lời bình:
you're in point of fact a good webmaster. The site loading pace is amazing. It sort of feels that you are doing any unique trick. Moreover, The contents are masterpiece. you've
performed a magnificent activity on this subject!
Also visit my web-site ... enquiry