Author: Lorian Mr
•6/27/2008 01:49:00 SA
Có phải cuộc đời là một chuỗi những vòng tròn. Đôi khi nghe người ta nói đó là một vòng xoáy, không biết được lối ra, vì mình đang bị nó cuốn theo. Nhưng có khi nó lại là nhân - quả, ta gieo gì thì theo vòng tròn nó sẽ về với ta. Cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, cả theo tích cực và tiêu cực.

Thế nên trong tình cảm, mới có chuyện người theo người, người lại theo người khác, cứ đăm đăm theo mục đích suy nghĩ của bản thân, ít khi chịu đứng nhìn với góc cạnh của một người khác. Thế mới nảy sinh ra chuyện tình cảm lòng vòng. Có thể một người rất tốt với ta, và ta có thể cảm nhận được điều đó, nhưng ta lại làm chuyện tương tự với một người khác. Nó không giống như một cuộc làm ăn kinh doanh. Quăng hết vốn liếng chưa chắc đã thu được chút lãi, nhưng chỉ cần bỏ chút ít mà có thể thành người giàu to.

Mà đâu chỉ đơn giản như vậy, đôi khi chỉ là một sự không đồng điệu về một vấn đề gì đó, đơn giản nhất là thời gian, là có thể xong một tình cảm. Mình ấn tượng một câu nói trong một bộ truyện mình thích: “có khi Y... là tất cả, nhưng có khi Y.. chỉ là Y.. thôi”. Có rất nhiều điều để người ta đến với nhau, và cũng chừng đó điều để người ta tiễn biệt nhau. Có phải khi đạt được mục đích rồi thì con người ta dễ chán nản không? Chẳng cần cố gắng gì nữa? Muốn bỏ đi tìm một mục đích mới? Hay lý do vì sao? Nhiều câu hỏi được đặt ra chỉ để cố tìm một câu trả lời làm thoả mãn được bản thân.

Riêng với bản thân, chẳng biết mình muốn gì, quá mâu thuẫn, luôn luôn ngầm cháy âm ỉ một ngọn lửa nổi loạn, mà chẳng biết khi nào bùng phát lên. Nhưng dần dần cũng tự rút ra được những trải nghiệm của bản thân, không phải chỉ dựa vào chuyện của mình mà còn của người khác.

Thường thì mỗi chúng ta đều có một sợi dây liên kết đến tất cả mọi người. Nếu ai không có nổi một sợi dây này, lên núi ở với khỉ đi. Và trong một trường hợp nào đó (có thể là ngẫu nhiên hay là định mệnh, gọi là gì cũng được), một sợi dây sẽ trở nên chặt chẽ hơn, và nếu cố gắng hàn gắn và rèn luyện, nó sẽ trở thành cầu nối giữa 2 người. Tất nhiên là 2 người phải cùng nắm 2 đầu sợi dây. Nếu hờ hững, thế nào cũng tụt khỏi tay, và khi cố níu kéo lại, có chắc gì đã nắm lại được sợi dây.

Có khi tự hỏi, mình có quá hờ hững không, vì chẳng muốn quăng dây cũng chẳng muốn cầm dây. Mà thật sự có phải như vậy không? Hay là còn một nỗi lo vô hình nào đó? Ai trả lời.

Hôm nay.. tạt qua nhà.. người ghé thăm.. tìm hiểu.. giống mình.. khác mình.. là ai.. giá trị.. so đo.. mà.. vô tư.. mong người.. hạnh phúc.
Ai hiểu được mới lạ, hehe.

This entry was posted on 6/27/2008 01:49:00 SA and is filed under , . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: