Author: Lorian Mr
•8/08/2011 09:48:00 CH
Tình cờ đọc được mẩu truyện này, và thật sự thấy có liên quan đến mình. Đúng là có lúc mình nghĩ như chú hề đó: "cứ suốt ngày này tháng nọ đem nụ cười đến cho mọi người, thế nhưng khi mình đã hết nụ cười rồi thì ai sẽ đem đến tặng lại cho mình".

Một người đàn ông nọ có hẹn đến khám bệnh ở một nhà tâm lý học. Anh ta đến phòng khám của nhà tâm lý học và nói với ông: "Thưa bác sĩ, lúc nào tôi cũng cảm thấy chán nản, phiền muộn. Bất kể khi làm việc gì tôi cũng đều có cảm giác buồn chán. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ."


Nhà tâm lý học nhìn anh ta và bảo: "Hãy đi theo tôi đến bên cánh cửa sổ này." Người đàn ông bước theo, nhà tâm lý học chỉ ra hướng bên ngoài cửa sổ và nói: "Anh có nhìn thấy cái lều vải ở phía xa kia không? Đấy, ở đó có một gánh xiếc rất hay đang lưu diễn trong thành phố. Có nhiều màn diễn rất đáng xem, đặc biệt là những trò diễn của các chú hề. Trong đó đặc biệt có một chú hề cực kỳ vui nhộn. Chú ta lúc nào cũng có thể làm cho anh cười bò lăn bò càng mà không hề cảm thấy chán. Anh hãy đến và xem chú hề ấy biễu diễn, tôi cam đoan với anh rằng anh sẽ không còn bất kỳ một lý do nào để chán nản và buồn phiền nữa!"

Người đàn ông quay lại nhìn nhà tâm lý học với ánh mắt buồn bã: "Thưa bác sĩ, chú hề đó chính là tôi đấy!"

Sưu tầm
This entry was posted on 8/08/2011 09:48:00 CH and is filed under , . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: