![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjhDP8L7zSzExcS98lv2HE_xe7RHN2zDd4Ri7kHw2X2JZXS4mFnUWZPDVLZOPQvUM8ws2bB7qc86lLEEXWoBxXKLKO5_vwXKT5rZmhMKSeutaxCVZj8qNvzaUxD_fgx8UrK2Xts1iKBYzU/s400/time.jpg)
Mình có rất nhiều niềm vui, niềm thích thú, sở thích. Tốt thôi ! Nhưng vấn đề là thời gian, không thể đáp ứng đủ tất cả sở thích của mình, nhưng mình cũng không muốn bỏ đi sở thích nào cả, khi thích thì bỏ bao nhiêu thời gian ra làm cũng không tiếc. Và để có thể làm hết mọi việc, mình phải là một thiên tài hay đại loại như vậy. Tiếc là mình không được như vậy, nên lòng cứ mãi băn khoăn vì những thứ chưa làm xong được. Vòng vòng và vòng vòng, vẫn là căn bệnh này. Vẫn biết rằng muốn thành công thì phải cam tâm bỏ đi những thứ vướng bận, mà sao chẳng đành...
Đã lâu lắm rồi mới vào quán cà phê, chắc chừng 2 tháng, cũng lâu ấy chứ, kể từ khi nghỉ hè. Hôm nay hẹn Bảo cùng học lớp võ xưa đi uống cà phê, đã hẹn nhau từ lúc tết là khi vào Sài Gòn có dịp thì gặp nhau, nhưng đến 6 tháng mới thực hiện được điều này có lẽ là hơi lâu nhỉ. Khi kết thúc rồi, mình vẫn nán lại ngồi một mình, chẳng để làm gì cả, chỉ muốn ngồi một chút vậy thôi, lâu lắm rồi không ngồi một mình như vậy.
À còn chuyện nữa, hôm nay có tới mấy người hỏi mình có người yêu chưa? sao chưa có người yêu đi? Cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào. Đã lâu rồi (lại lâu rồi) mình không nghĩ đến vấn đề này thì phải. Có người mình biết, vì tôn thờ một tình yêu mà chẳng muốn có người yêu nữa, có người vì quá mệt mỏi với nó nên cũng chẳng muốn bận tâm đến. Mình thì chẳng phải vậy, vì việc gì phải như vậy, nhưng chưa chắc khi nó tới là mình sẵn sàng đón nhận, đơn giản là mình hiện giờ… không biết phải nói sao. Nhưng mà hiện như bây giờ cũng hay, có lúc nhớ về những gì của quá khứ, có khi nghĩ về những điều ở tương lai, rồi chẳng đâu vào đâu cả.
![](http://i36.photobucket.com/albums/e2/alvaris924/Toughpress%20Project/icon18_edit_allbkg.gif)
0 Lời bình: