•12/31/2010 08:50:00 CH
Có một hình ảnh mà tôi lúc nào cũng thấy hài hước đến...đau lòng. Đó là hình ảnh những người bán xôi bên vỉa hè thành phố "xanh, sạch, đẹp" của chúng ta.
Đó là những người bán xôi sáng. Họ đeo khẩu trang để bán xôi. Khẩu trang che kín mặt chỉ hở hai đôi mắt. Một thành phố bụi bặm, quá nhiều rác thải và một không khí ô nhiễm ở mức độ cao. Vì thế, những người bán xôi phải đeo khẩu trang để bảo vệ sức khoẻ cho họ. Nhưng những bát xôi thì không thể đeo... khẩu trang.
Đó là những người bán xôi sáng. Họ đeo khẩu trang để bán xôi. Khẩu trang che kín mặt chỉ hở hai đôi mắt. Một thành phố bụi bặm, quá nhiều rác thải và một không khí ô nhiễm ở mức độ cao. Vì thế, những người bán xôi phải đeo khẩu trang để bảo vệ sức khoẻ cho họ. Nhưng những bát xôi thì không thể đeo... khẩu trang.
Khi chúng ta có mặt trên đời này, nhiều khi ta tự hỏi: "Tại sao tôi được sinh ra? Tôi sinh ra để làm gì?"
Những câu hỏi này có lẽ không cần phải trả lời. Thay vào đó, hãy hỏi chúng ta sống vì ai.
(Một quảng cáo bảo hiểm nhân thọ rất hay, ý nghĩa của Thái Lan)
Những câu hỏi này có lẽ không cần phải trả lời. Thay vào đó, hãy hỏi chúng ta sống vì ai.
(Một quảng cáo bảo hiểm nhân thọ rất hay, ý nghĩa của Thái Lan)
Nên viết về cái gì đây, về những suy nghĩ tiêu cực mà người ta luôn nhìn về mình hay về những áp đặt luôn bắt mình phải tuân theo.
Chúng ta luôn mong muốn được nhiều thứ, được cái này lại mong muốn cái kia, lòng tham không bao giờ dừng lại cả. Clip cho chúng ta một suy nghĩ trái đất đã cho chúng ta quá nhiều thứ, mà ta lại không trân trọng điều đó.
Sau khi đi Sài Gòn về, mình đã sắm được một số cuốn sách hay và 1 cuốn sách được tặng, đem về đọc từ từ, mỗi ngày đọc vài trang, vừa giữ được thói quen đọc sách, vừa để đầu óc khỏi đóng thành xi măng. Có những cuốn sách đọc xong thấy hay, đem cho bạn mượn, và từ đó cùng nhau bình phẩm.
Tháng 11 có một ngày mà bất cứ đứa học sinh nào cũng biết. Vào ngày này, đi thăm lại cô giáo chủ nhiệm cấp 2 và cấp 3. Nghe cô tâm sự nghề nhà giáo, thời gian qua đi mọi chuyện cũng đã thay đổi nhiều, tiếc là học sinh bây giờ không còn nghịch ngợm hồn nhiên như xưa nữa.
Tháng 11 có một ngày mà bất cứ đứa học sinh nào cũng biết. Vào ngày này, đi thăm lại cô giáo chủ nhiệm cấp 2 và cấp 3. Nghe cô tâm sự nghề nhà giáo, thời gian qua đi mọi chuyện cũng đã thay đổi nhiều, tiếc là học sinh bây giờ không còn nghịch ngợm hồn nhiên như xưa nữa.
Mình luôn thích kiểu nhạc này, ban đêm mà ngồi tĩnh lặng làm việc và nghe nhạc này thì "thấm" vô cùng. Tâm hồn rất thanh thản.
The Lonely Shepherd của James Last
The Lonely Shepherd của James Last