Bài hát TUỔI ĐÁ BUỒN được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn sáng tác trong thời gian ở Bảo Lộc. Có người nói do vùng đất này cứ mưa dai dẳng nên tác giả sáng tác bài hát có giai điệu như tiếng mưa rả rích và buồn, và trong tác phẩm ông cũng đã nói về mưa từ những câu đầu tiên.
Bài hát của
ông, có thể không cần hiểu và không nên hiểu hết ý tứ của nó, mỗi thời điểm,
mỗi không gian sẽ có một cảm nghĩ bất chợt nảy lên khi nghe ca sĩ hát, có chút
đồng cảm với người viết. Như ở một ngày trời mưa rả rích, có lúc rào rào, nhìn
dòng người hối hả, bỗng thấy cảm xúc của tác giả “ngày chủ nhật buồn” và câu “còn
ai còn ai” như một nỗi buồn miên man, trống vắng.
Lời bài hát:
1.
Trời còn làm
mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai.
Đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn.
2.
Trời còn làm
mây
Mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng
Trôi nhanh trôi nhanh
Như dòng nước hiền
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai.
Đóa hoa hồng vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em giận hờn
Ru em giận hờn.
[ĐK:]
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ.
Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng
Em mang trên vai
Tuổi buồn như lá
Gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời.
3.
Trời còn làm
mưa
Mưa rơi thênh thang
Từng gót chân trần
Em quên em quên
Ôi miền giáo đường
Ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai.
Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi
Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền
Ru em bạc lòng.
(Ảnh: nhacxua.vn/nhung-suy-niem-ve-cuoc-doi-qua-ca-khuc-tuoi-da-buon-cua-trinh-cong-son-tuoi-buon-nhu-la-gio-mai-cuon-di-quay-tan-cuoi-troi/)
0 Lời bình: