Author: Lorian Mr
•12/31/2012 11:42:00 CH


Chỉ còn 1 tờ lịch cuối cùng nữa thôi là năm 2012 kết thúc. Đã định là bước sang năm mới sẽ viết một bài tổng kết năm, nhưng nhìn lại một năm qua thì mình nghĩ rằng nên viết trước khi năm mới đến thì hơn vì… năm 2012 là một năm tồi tệ.

Giờ ngồi nghĩ lại những chuyện xảy ra mới thấy lạ là tại sao mình vẫn còn giữ được nhiều nụ cười như vậy. Tất cả mọi chuyện đều không được toàn vẹn.

- Gia đình? Có 2 nhà nội ngoại thì đều có chuyện không hay. Một nơi xảy ra bất đồng đến nỗi phải phân tán nhiều chỗ ở, và mình trở thành một mình nấu cơm – giặt giũ – ngủ nghỉ - đi về. Một nơi khác thì cũng xảy ra biến cố để rồi một người phải bỏ xứ mà đi… như một trái bom nổ chậm có thể phá nát gia đình bất cứ lúc nào. Không phải lỗi của mình, nhưng sao mà cảm giác nặng nề, và trên vai cảm giác có gì đó đè nặng hơn.
Author: Lorian Mr
•12/23/2012 12:39:00 SA
Sau những ngày lang thang đây đó, giờ có tâm trạng và thời gian để viết về những nơi đã đi trong thời gian qua 

Hòa Bắc – Đà Nẵng 

Thực ra lần đi này là vì công việc, nhưng cũng có nhiều kỷ niệm. Sống một nơi thiếu thốn nhiều thứ làm cho con người trở nên gần với thiên nhiên hơn, ít đòi hỏi hơn và con người gặp nhau nói chuyện nhiều hơn. Những thú vui mà dưới đô thị dễ gì có được: đi vào rừng tìm rau, đi xuống suối câu cá, tối đốt một đống lửa sưởi ấm và ngắm trăng (chứ đêm còn biết ngắm cái gì nữa). Đi tới đâu, thấy phong cảnh đẹp cũng kịp dùng tâm hồn nghệ sĩ để ghi lại những nơi mình đặt dấu chân qua. 

Có lúc rảnh, mình lấy xe chạy trên một con đường lạ, không biết sẽ về đâu, cứ chạy như vậy cho đến khi con đường không còn đi được nữa, tới đâu thấy cảnh đẹp thì dừng lại chụp, không thấy nữa thì hỏi người dân ở đó nơi nào cảnh đẹp, sao thấy càng ngày mình càng giống dân thích đi bụi. Giờ mới nhận ra ĐN của mình còn nhiều nơi đẹp lắm. Ngang qua khu Tà Lang – Giàn Bí nơi những người đồng bào Cơ tu sinh sống, mặc dù đã có nhà gạch ngói, nhưng gặp những người mình biết chắc là cả cuộc đời chưa từng đi ra khỏi khu vực này, lưng còng còn mang vác, mới chợt nhắc nhở mình lại một điều là bôn ba lắm cuối cùng cũng chỉ cần một nơi thật hiền hòa để sống yên bình bên người mình yêu quý thôi là đủ rồi. 

Kontum 

Chặng đường dài hơn 6 giờ đi xe khách đầy cảm giác nôn nao (thật ra là chóng mặt) cuối cùng cũng đưa mình tới một nơi hoàn toàn chưa đặt chân tới. Mà nhờ có bạn bè nên giúp mình khỏi bỡ ngỡ (mà già rồi còn bày đặt bỡ với chả ngỡ) khi đến một nơi lạ. 

Ở đây không lâu, chỉ đi vài nơi gọi là đặc trưng của vùng đất này, nơi cây cầu treo bắc qua dòng sông chảy ngược, nhà thờ gỗ… mà ấn tượng là mấy quán café ở đây (chỉ mới đi có 2 quán thôi) rất đẹp, toàn cây là cây. Một quán thì có rất nhiều cây cảnh to, đẹp, nhiều không gian khác nhau rất hợp cho nhóm bạn bè tụ họp. Một nơi khác xây dựng trông giống kiểu hoài cổ, có hồ nước chảy nhỏ, ngồi một mình nghe những bài hát xưa nhè nhẹ, du dương (hình như quán cố tình chơi những bài hát này) thấm tận vào trong lòng người, nửa thoải mái nửa bâng khuâng. Nghĩ rằng mong ước khi có điều kiện mình sẽ làm cho mình một quán café theo kiểu “môi trường”, nước chảy róc rách, cây cối nhiều để có thể ngồi nghỉ ngơi với bạn bè, không chú trọng kinh doanh (đợi tới hồi thành đại gia rồi nghĩ tiếp). Trước khi chào tạm biệt ra về cũng kịp ăn món phở khô đặc sản xứ này. Không biết có dịp nào để trở lại không nữa. 

Author: Lorian Mr
•12/20/2012 12:11:00 SA

Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. 

Trong sự chuyển động luôn tiến tới của cuộc sống, buộc con người phải luôn tính đến chuyện của ngày mai. May mà nhiều khi bắt gặp được những điều gợi lại cho mình nhớ lại những ngày hôm qua. 

Nếu sẽ giới thiệu tới mọi người một phim về thời học sinh, thì đây là một trong những lựa chọn đầu tiên của mình. 

Author: Lorian Mr
•12/19/2012 01:32:00 SA


Một chuyến đi không nằm trong dự tính, nhưng không phải là không có ý nghĩa của nó, tốt nữa là khác.

Đi thì cũng nhiều ngày, nhưng mà tính ra vẫn chưa gặp hết được những người mình muốn gặp, ghé lại những nơi mình muốn đến… âu cũng là điều không tránh khỏi, nhưng cũng thấy có lỗi ghê, buồn buồn gì đâu.

Gặp lại bạn bè là điều quan trọng nhất, luôn có một cảm giác là lạ, có khi hồi hộp, và giúp mình nhớ lại những ngày đã qua và kể cho nhau nghe, đôi khi là những chuyện chưa bao giờ kể hoặc những chuyện chưa bao giờ nghe. Bật mí những bí mật làm con người ta cảm thấy thú vị khi mình biết điều mà rất ít người biết.

Author: Lorian Mr
•12/06/2012 05:42:00 CH
Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầu
ta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mới
ta chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợi
những-người-sống-giùm-cuộc-đời-ta...

Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá mà
có một người chờ ta sau một ngày mệt mỏi
có một người thấm ướt khăn và lau dùm đôi bàn tay dính bụi
có một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏi
mùi hương ấy đến từ đâu?

Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâu
những giấc mơ nửa đêm về sáng
thương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắt
quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia

Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về... ngày xưa
những tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giới
làm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhói
nhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tối
vẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao!