Mà cũng quen rồi. Đến trưa ngủ dậy cũng vậy nữa. Được cái tự dưng trời chiều đổ mưa, mưa lớn hơn những ngày trước, làm cho mình cảm giác vui vẻ hơn, yên bình hơn, nhìn ra ngoài sân toàn một màu xanh và nước.
Chiều ở lại Thủ Đức ăn cơm, xong xuôi khiến thế nào ghé thăm Kh., tình cờ gặp Ph. ở đó luôn. Và thế là đi nhậu! Kh. là đứa luôn nhắc đến chuyện xưa mỗi lần gặp nhau. Và luôn muốn có 1 buổi gặp mặt lại 16 đứa của những ngày trọ năm 1 trước đây. Rồi lại ôn chuyện xưa tiếp. Mỗi đứa đều công nhận là hồi đó đứa nào cũng khờ, cũng dại cả, nên cuối cùng chẳng có đứa nào có người yêu. Mà H. tính im im vậy, nghe đâu đã có bồ từ lâu ở quê rồi. Phước thì cứ tiếc hồi xưa không chịu phạt cùng em nên lỡ 1 mối tình. Mình thì bị 2 đứa đó chửi ngu, thì công nhận mình cũng ngu thiệt. Ng. dù đã có vợ rồi nhưng cũng bị lôi ra kể tội vì muốn gặp mặt người yêu mà là khổ anh em phải chở nó đi xa thiệt xa, cuối cùng thì được bù bằng… 1 nải chuối. Mình nói N. tới năm 4 mới có người yêu thì bị Kh. giáng 1 câu: “mày giờ còn chưa có người yêu mà chê nó”, thằng này thích đâm ngang bạn bè không. Mà nó chẳng biết có người yêu là đứa nào nữa, thằng này giấu kín bưng luôn.
Về nhà khi trời đã tối. Đ. gọi điện rủ CN đi Tiền Giang chơi, dầu gì cũng không dự tính, thôi thì đi.
Và cuối ngày, mới nhận ra là mình bị stress, thì ra là lý do mấy ngày nay bị mệt mỏi.
0 Lời bình: