Khi người ấy không yêu bạn, đừng bao giờ gọi điện thoại cho người ấy nữa. Xin bạn đừng chờ đợi, đừng bao giờ lừa dối chính mình.
Khi người ấy không yêu bạn, xin bạn ở trước mặt người ấy đừng bao giờ rơi nước mắt, khi đau ốm đừng bao giờ nói cho người ấy nghe. Chỉ là cần phải nhớ, chỉ có người yêu mình, mới thực sự có thể tiếc thương cho bạn. Mà không phải là sự đồng tình một cách thờ ơ, thương hại.
Lúc nào cũng vậy, trong một xã hội luôn luôn tồn tại những nghịch lý. Có những nghịch lý nhỏ nhặt, vụn vặt đời thường, hoặc ngược lại. Có những nghịch lý mà bản thân nó là động lực cho sự phát triển của con người, của xã hội, nhưng cũng có những nghịch lý không giúp ích cho con người bao nhiêu, còn làm cho xã hội không phát triển được, làm cho đất nước mãi không bao giờ ngẩng cao đầu vươn mình ra thế giới. Như vậy có những nghịch lý cần tồn tại và có những nghịch lý cần loại bỏ.
Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi. Anh là con độc đinh, cha mẹ quý hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật.
1. Cảnh nghèo
Ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một lòng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói ph ải cưới một cô vợ hơn tuổi cho thằng cháu đích tôn thì nó mới qua được vận hạn.
Bà nội đương nhiên tin vào lời Phật dạy chúng sinh nơi khói hương vòng quanh chuông chùa ngân nga, bởi thế ông bà nội bàn tính, đưa lễ hậu, kháo tin quanh vùng tìm mối nhân duyên cho anh.
Năm mới đến rồi, mình đã kịp xác định xong những nhiệm vụ cần thực hiện trong năm nay. Nhưng thường thì một năm gọi là thành công khi những việc mình thực hiện được trội hơn những vấn đề còn tồn tại. Mình ít khi nhớ những điều mình đã thành công, nhưng hay nhớ những điều mình chưa làm được. Vậy nên năm nay mình chú tâm vào giải quyết những điều mình cảm thấy nó sẽ cản trở mình.
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em ông là giáo viên cấp 1 trường làng.
Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Vừa đủ HẠNH PHÚC để tâm hồn cảm thấy ngọt ngào. Vừa đủ THỬ THÁCH để có cơ hội rèn luyện Vừa đủ PHIỀN MUỘN để thấy mình là một con người Vừa đủ HY VỌNG để đón chờ hạnh phúc Vừa đủ THẤT BẠI để biết khiêm nhường Vừa đủ THÀNH CÔNG để thêm nhiệt huyết Vừa đủ BẠN BÈ để bớt cô đơn Vừa đủ VẬT CHẤT để được thảnh thơi sống Vừa đủ NHIỆT TÌNH để đi đến cùng các dự tính Vừa đủ NIỀM TIN để xua đi những phút ngã lòng Vừa đủ NGHỊ LỰC để nói không với cái xấu Vừa đủ TÌNH YÊU để thực hiện hy vọng và ước mơ!