Nhiều khi chúng ta quá phụ thuộc vào các thiết bị hiện đại, công nghệ tiên tiến mà ta quên mất cuộc sống thực xung quanh. Clip là một dịp để mọi người suy ngẫm lại: mình đang ở đâu? làm gì?
Cái thời cấp 1, cấp 2, đến 20-11 là làm lễ chào mừng, sau đó từng nhóm đi tới thăm thầy cô. Cấp 1 thì chỉ có cô chủ nhiệm dạy tất cả các môn, quà lúc đó không có hoa, thời kỳ khó khăn mà, hoa hòe cũng đâu có bán nhiều. Khi đó cũng thiết thực tặng quà cho cô là những chai dầu gội, hoặc nồi, chén đũa. Bạn bè thì chia nhóm ra mà đi bộ tới thăm nhà cô. Khi cấp 2 thì được cái xe đạp, nhưng hình như hoa cũng không phổ biến lắm, cả lớp cứ xúm lại mà mua quà tặng tất cả thầy cô dạy lớp mình, rồi sau đó là đi chơi, có mấy khi lớp tập hợp đông như vậy đâu. Lên cấp 3 thì hoa bắt đầu bày bán rộng rãi rồi. Và cho đến bây giờ thì tràn ngập cả. Lên đến đại học thì chỉ toàn hoa và hoa.
Mình không nghĩ là sẽ có lại cái cảm giác này, cái cảm giác quyến luyến khi sắp chia xa một điều gì đó. Hơn một tháng cùng bên nhau học tập, không bị áp lực chuyện gì, luôn luôn vui vẻ; thế nên không có gì lạ khi tiếc nuối cho những ngày tháng đó. Nhưng ít ra, còn có liên lạc với nhau khi không còn học chung được nữa.
Đã từng…
Một lần ta nhận nụ hôn đó rồi chết theo cảm xúc trong trái tim
không bao giờ trở lại
chiếc chìa khóa mang theo vào cuộc đời của một người đi mãi
vẫn chưa biết đến bao giờ dừng chân…
Đã từng…
có nhiều tháng năm ta chỉ yêu bản thân mình với sự cô đơn
như một ngôi nhà khóa trái cửa
bất cần cuộc đời với những chọn lựa
miễn sao được thấy lòng bình yên
Tôi đứng đâu trong cuộc đời này
khi ngày nào dông bão cũng bủa vây
ngày nào tiếng thở dài cũng trở về như những đám mây
ngày nào trái tim cũng hỏi một câu hỏi - bao giờ hết đắng cay?
“Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô bé Lọ lem) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả!”...
Thầy giáo bắt đầu giờ học văn bằng chuyện Cô bé Lọ lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Đời nhà Chu (Châu), vua Chu Vương có nuôi một con khỉ trắng gọi là Bạch khỉ, rất khôn ngoan, nghe được tiếng người. Vua rất thương mến, nên nuôi dưỡng rất đầy đủ, được ngủ nơi mát mẻ lúc tiết trời nóng bức mùa hè, và được ngủ nơi ấm áp lúc trời mùa đông.
Nhiều lúc Bạch khỉ thấy vua buồn, nó biết, liền làm trò lạ khiến vua phải tức cười mà quên buồn.
Một cậu bé có thói quen cho cá ăn ở góc bể. Mỗi khi nhìn thức ăn rơi xuống, con cá gần đó lao tới và đớp lấy mồi rồi bơi đi ngay. Một lần bé có ý tưởng đùa nghịch, bé đặt tấm kính thủy tinh chặn ở góc bể. Ngay khi thức ăn được thả xuống, con cá kia lao tới và đâm sầm vào tấm kính. Cá không hiểu tại sao và cứ cố gắng thử tiếp vài lần nữa, cuối cùng nó bỏ cuộc trong đau đớn. Hôm sau, bé bỏ tấm kính đi và thả thức ăn xuống. Nhưng lạ thay, con cá kia không màng đến mà vẫn cứ bơi. Trong khi đó, một con cá khác từ xa lao tới đớp lấy mồi, rồi bơi đi. Sau vài ngày, con cá kia chết. Hãy nghĩ xem con cá chết, nó không bao giờ chết vì đói, mà là vì chính kinh nghiệm đau khổ mà nó đã trải qua.
Cái không khí này lâu lắm rồi mới có lại. Ngày trước, những ngày rảnh rang, mình chỉ loanh quanh với các trang web, rồi coi phim, rồi… chẳng biết làm gì cả mặc dù rất muốn viết cái đề tài gì đó. Thế nhưng, đến khi bận bịu không có nhiều thời gian, trong đầu lại nảy ra rất nhiều vấn đề để có thể làm đề tài cho bài viết.
Bây giờ cũng vậy, cái đầu được rảnh rang là lại làm biếng. Những ngày gần đây, công việc đòi hỏi đầu tư thời gian chút xíu, thời tiết mưa và lạnh lại hợp với khung cảnh này (khỏi phải xách xe ra chạy), thế là cái tính thích viết bài lại trở về như là một quá trình diễn thế sinh thái (bệnh nghề nghiệp ^^)
Tôi rất hân hạnh thông báo cho cô biết rằng tôi đã đem lòng yêu cô từ ngày 15 tháng 2 (chủ nhật) sau cuộc gặp gỡ giữa chúng ta lúc 3 giờ chiều ngày 14 tháng 2. Tôi nhận thấy mình có đủ tiêu chuẩn để trở thành một người tình đầy triển vọng của cô và để tiện cho việc tiến tới tìm hiểu nhau sau này, tôi có vài đề nghị.
Có hai nhà sư đang trên đường đi khất thực. Đến một con suối có dòng chảy rất xiết hai nhà sư nhìn thấy có một cô gái đang định lội qua suối nhưng không dám vì sợ bị nước cuốn đi. Nhà sư thứ nhất không quan tâm đến lời yêu cầu giúp đỡ của cô gái và tự mình lội qua suối. Nhà sư thứ hai tiến đến bế cô gái vào lòng và lội qua suối. Cô gái vô cùng cám ơn nhà sư đã giúp mình và cả hai nhà sư lại tiếp tục con đường của mình.
Cỏ biết rằng mình không phải là một con nhóc dễ thương như cái tên ấy nhưng cỏ vẫn muốn mọi người gọi mình là thế. Và từ lâu, cỏ có thói quen đặt những cái biệt danh thiên nhiên đáng yêu cho những người bạn thân yêu của mình. Đơn giản chỉ vì cỏ cảm thấy khi bên họ, cỏ cũng được bảo vệ và che chở giống như khi khi tồn tại trong thế giới thiên nhiên vậy. Và trong số những người bạn ấy cỏ yêu mến nhất nắng và gió.
Cỏ cảm thấy mình gọi bạn là nắng là đúng. Nắng có một vẻ đẹp dịu dàng nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ làm “chói” một đứa nhóc như nó. Hầu như những điều tốt đẹp nhất mà một đứa con gái muốn có đều hội tụ ở nắng và nó hạnh phúc khi nó là bạn thân của nắng. Cỏ thích nghe nắng kể chuyện vì hầu như những câu chuyện nào của nắng cũng khiến cỏ háo hức giống như lúc đó cỏ đang lạc vào một thế giới khác vậy. Còn những câu chuyện của cỏ thì chỉ bé nhỏ tựa như sự bé nhỏ giữa cỏ và nắng vậy, cỏ quá nhỏ bé. Nhưng thật tuyệt vì nắng luôn hào hứng khi trò chuyện với cỏ.
Sinh nhật bạn, kết thúc tuổi 27, mở ra những ngày đầu tiên của tuổi 28, không còn quá trẻ nữa. Những ngày cực khổ nhất cũng đã trải qua rồi, giờ là lúc mình tranh thủ chút nghỉ ngơi cho một chặng đường gian nan của tuổi trẻ phía trước, cả bạn và tôi, và chúng ta.
Chuyến đi ngắn ngày cuối cùng đã kết thúc, là sự kết thúc 1 quãng thời gian dài học tập. Sau này chắc chắn sẽ có dịp nào đó mình vào lại mảnh đất này, nhưng cũng chỉ là giải quyết công việc mà thôi, đâu còn tâm tưởng thanh thản như bây giờ được.