Một đống thứ rối rắm đang vây quanh mình, nhưng khách quan mà nói, cách mình tìm đường vượt qua nó hơi dở.
Thôi còn bao nhiêu thời gian thì cố gắng bấy nhiêu. Mà cứ hay suy nghĩ hoài nên đầu óc cứ rối tung rối mù lên. Không biết phải là stress không nhưng có vẻ nhẹ. Tìm nhiều trò để làm nhưng cũng không giảm bao nhiêu.
Bệnh suốt 1 tuần không rõ nguyên nhân, chỉ biết giống như hội chứng gì đó, cứ tập trung mắt vào đọc cái gì là chóng mặt kinh khủng. Mai mốt mới tính đi khám bệnh, cứng đầu thấy sợ luôn.
Mệt, buồn, bệnh, không học bài được, rủ bạn đi uống nước. Vậy mà vào chẳng muốn nói chuyện, hỏi mới chịu trả lời. Cuối buổi bị trách, ừm, cũng đúng, mời người ta đi mà chẳng nói chẳng rằng. Hôm sau lại rủ đứa khác đi tiếp.
Một đêm ngủ không được, cứ lo lắng rằng mình suy nghĩ nhiều quá, nên sinh ra mất ngủ, và đúng là sẽ hình thành nên những ý tưởng điên rồ theo ý tiêu cực, rất tiêu cực, có lúc tưởng như mình sắp bị khùng điên lên rồi. Cũng may sao không phải vậy, do uống cà phê nên ngủ không được, phù, cảm ơn trời.
Mình ghét con người của mình hiện nay. Không kiểm soát được! Bề ngoài vẫn như vậy, mọi người không thể nhận ra, nhưng bên trong như lò lửa đang cháy tùm lum. Đốt cả những thứ nên cháy và không nên cháy.
0 Lời bình: