Vở kịch Ngàn năm tình sử, bên cạnh những lời khen cũng có nguồn dư luận chê bai khá gay gắt, anh phản ứng thế nào?
Phản ứng của tôi là rất vui mừng vì điều đó chứng tỏ tác phẩm có sức sống. Có thể nói đây là vở kịch tâm huyết nhất của tôi từ trước đến nay, thở phào nhẹ nhõm vì những suất diễn đầu tiên đều chật kín ghế. Tôi dựng kịch trên góc nhìn và quan điểm cá nhân của bản thân nên chắc chắn sẽ nhận được những ý kiến trái chiều và tôi rất thích điều đó.
Nhưng thấy đứa con tinh thần của mình bị chê nhiều, chắc anh cũng khó chịu chứ? Vì được biết hình như anh cũng là người khá cố chấp?
Lẽ thường khi làm nghệ thuật thì ai cũng cố chấp cả. Có điều tính tôi xưa nay không thích phản ứng trước dư luận. Tất nhiên đã là con của mình thì mình phải thương và muốn bảo vệ nó trước tiên. Nhưng nếu ý kiến phê bình mà đúng thì cũng nên tiếp thu. Còn không thì cứ bỏ ngoài tai vậy. Tôi biết có nhiều người sẽ rất hả hê khi thấy tôi bị chê, nhưng tôi đã quen với sự bất công rồi, kệ thôi!
Anh thấy cuộc sống thiếu công bằng với mình?
Không, tôi lại thấy mình may mắn được toàn tâm toàn ý làm nghề mình yêu thích. Còn chuyện bất công thì ở thời đại nào cũng có, ai cũng bị. Nếu cuộc sống mà công bằng thì nó đã không còn là cuộc sống nữa rồi.
Nhưng dường như anh rất thiếu lòng tin vào cuộc sống?
Từ lâu rồi tôi không có thói quen chia sẻ, trút tâm sự với ai. Mỗi khi tâm hồn rơi vào trạng thái cùng cực nhất, tôi lại tìm đến thiền. Duy nhất chỉ có thiền mới đem lại cho tôi sự thanh thản, bình an.
Có phải từ những lần bị "chơi xấu", bị phản bội đã khiến anh như vậy?
Tôi không muốn nói nhiều về điều này nữa, đâm ra mình lại giống như một người hay than thở. Ngày bé đi học tôi vốn đã không thích những cuộc thi, những giải thưởng vì nó làm cho lũ học trò chúng tôi trở nên ganh đua, hiềm tị nhau. Những tâm hồn non nớt bắt đầu ý thức được sự cạnh tranh. Vì thế khi lớn lên tôi đã né xa các môi trường kinh tế, chỉ chọn nghệ thuật vì nghĩ rằng nó sẽ vui, nhưng tôi đã lầm. Tôi vốn không thích tò mò xen vào chuyện người khác, nhưng thế giới mà tôi chọn lại là thế giới nhiều chuyện nhất!
Và vì thế anh không kết thân với bất kỳ ai?
* Vở kịch Ngàn năm tình sử (tác giả: Nguyễn Quang Lập, đạo diễn: NSƯT Thành Lộc) của sân khấu Idecaf đã chính thức ra mắt khán giả tại nhà hát Bến Thành và được diễn liên tục tại đây vào lúc 20g các ngày trong tuần cho đến 6-9-2009. * Sân khấu Idecaf cũng đã phát hành CD soundtrack Ngàn năm tình sử gồm các ca khúc, đoạn nhạc được nhạc sĩ Đức Trí sáng tác và sử dụng trong vở kịch do các nghệ sĩ Thành Lộc, Thanh Thủy, Hữu Châu, Đại Nghĩa... trình bày. * Đây là lần đầu tiên hình thức phát hành CD nhạc được áp dụng với một vở kịch tại Việt Nam. Ngoài ra, tập sách ảnh khổ lớn tập hợp những hình ảnh trong vở do nhiếp ảnh gia Hải Đông thực hiện cũng sẽ được phát miễn phí cho những khán giả vào xem Ngàn năm tình sử. |
Tôi đã từng như thế. Tôi cũng có những người tri kỷ và chúng tôi hay có thói quen làm thùng rác trút bầu tâm sự cho nhau. Nhưng từ từ tôi nhận ra, mỗi người đều đã có đủ “rác” của mình rồi, không nên đổ thêm cho người ta. Vấn đề của mình thì mình nên tự giải quyết. Với lại, chẳng người bạn thân nào có thể bên ta suốt đời được. Chỉ được một thời gian thôi, khi hết duyên thì tự nhiên sẽ trở nên xa cách, hết thân.
Anh nói bi quan vậy chứ nhìn sâu trong mắt anh vẫn thấy chữ tình, chữ người rất lung linh…
Làm nghệ thuật thì không ác được đâu! Muốn biết một người có nhân hậu, lương thiện hay không, thì hãy nhìn vào tác phẩm anh ta làm. Nó thể hiện hết đấy!
Một người khó tính như anh, chắc sẽ rất khó yêu ai?
Trời đất, đừng nói vậy chứ! Tôi yêu nhiều và yêu mãnh liệt lắm đấy! Có lúc gần như mù quáng, để sau mỗi cuộc tình thường hay thảng thốt, vì sao cô ấy như vậy mà mình vẫn yêu? Chắc tại khi yêu tôi chẳng hề dùng lý trí.
Yêu mãnh liệt, thương quý trẻ con… nhưng anh vẫn chọn một cuộc sống độc thân và khép kín?
Tôi thích cảm giác được bàn tay bé xíu của một đứa trẻ nắm chặt lấy ngón trỏ của mình. Nhưng lại không thích lập gia đình, vì không muốn tạo nghiệp. Tôi thấy cuộc sống không vui, nhiều bon chen toan tính quá, nước mắt nhiều hơn nụ cười, trường đời quá khắc nghiệt… nên dù có yêu trẻ con thật, nhưng tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tạo ra một đứa trẻ nữa. Phải thấy nó “chống chọi” với cuộc đời, tôi không nỡ.
Trong vô số các vai anh đã diễn, dạng vai nào là khó "nuốt" nhất đối với anh và đâu là vai diễn anh tâm đắc nhất?
Nói ra thì hơi xạo, nhưng quả thực đối với tôi chẳng có vai nào là dễ nuốt. Vì nếu diễn một loại vai mới, mình áp lực là chuyện đương nhiên, nhưng với một loại vai cũ thì mình lại càng áp lực hơn, vì rất sợ bị lặp lại bản thân. Thực ra nếu có một thước đo trên lý thuyết, thì với tôi diễn hài vẫn khó hơn diễn bi. Nhất là khi tâm trạng mình không vui thì diễn hài đúng là một thử thách!
Điều thú vị là mỗi khi nhắc đến Thành Lộc, người ta không nhớ nhiều đến các vai bi hài, mà chỉ nhớ đến các vai… giả gái?
Thì cũng bình thường thôi. Cái gì lạ thì người ta sẽ chú ý và nhớ lâu hơn. Chứ tính ra trong mấy mươi năm làm nghề, các vai giả gái của tôi đâu có bao nhiêu, đếm chưa hết mười đầu ngón tay nữa là.
Anh có gặp khó khăn khi diễn loại vai này?
Cũng không khó mấy. Vì trước khi làm gì tôi cũng đều suy nghĩ rất cẩn trọng. Nhân vật đó có cần thiết phải giả gái hay không? Chi tiết đó phục vụ cho tính nghệ thuật của phim hay chỉ là câu khách rẻ tiền? Khi đã thấu đáo mọi việc và nắm chắc khả năng diễn xuất, tôi mới nhận lời.
Nhưng thật sự thì, cũng có nhiều nguồn dư luận cho rằng anh đóng tốt các vai giả gái và kể cả việc không muốn lập gia đình, ít nhiều có liên quan đến… giới tính?
Đó là vấn đề cá nhân của riêng tôi! Tôi chỉ có trách nhiệm giãi bày với công chúng về tất cả mọi chuyện liên quan đến nghệ thuật và sự nghiệp của tôi, chứ không phải là đời sống riêng tư. Trên thế giới có rất nhiều diễn viên nổi tiếng và đóng tốt các vai giả gái nhưng họ đâu có vấn đề gì về giới tính. Mà một khi người ta đã muốn xì xào những lời không hay về mình, thì có lập gia đình hay chưa cũng vẫn bị bàn tán như thường! Tôi nghĩ chuyện giới tính của mình không ảnh hưởng tới ai cả, vì thế không cần phải giải thích.
Minh Nguyễn
ThanhnienOnline