Author: Lorian Mr
•12/25/2011 12:00:00 SA
Sau những trận bóng đá nảy nửa trên Play Station 2 với mấy đứa bạn, về lại căn phòng VIP của mình… Noel cũng là một ngày bình thường đối với mình, nhưng thấy mọi người rộn ràng hơn, đương phố nhộn nhịp hơn nên cũng có cảm giác khác xíu. Nhớ về những Noel xưa…
Author: Lorian Mr
•12/18/2011 06:18:00 CH
Bài nhạc mở đầu bằng tiếng guitar + piano rất dịu dàng. Giai điệu thật chậm, thật đều, như từng nhịp bước thầm lặng. Văng vẳng như có tiếng vilon lê lết phía sau, như tăng thêm cái não nề, u ám. Dường như có một cơn mưa đang chuyển dần, tiếng sấm văng vẳng xa xôi, mơ hồ nhưng chẳng thấy dòng người hối hả, chỉ có nhịp bước đều và chậm rãi. Rồi đến một khoảng lặng, không nghe tiếng bước nữa. Và rồi một giọng nói - giọng nói thì đúng hơn giọng hát - thật trầm, thật chậm cất lên.

I’m standing here
Watching the clouds float by
Author: Lorian Mr
•12/11/2011 11:35:00 CH
Cũng lâu rồi không viết bài. Rảnh rỗi ngồi ráng viết vài dòng, thay vì làm những chuyện thường ngày.

Dạo này công việc vẫn bình thường, có điều thời gian còn lại mình dành cho những việc vô ích nhiều quá, game giải trí hơi quá lố, lúc nào cũng game được. May là giờ đã kết thúc xong một game, tranh thủ nghỉ một thời gian. Mỗi tháng mua một cuốn sách, vậy mà mấy tháng nay không đụng tới được một trang giấy, chắc đầu óc giờ cũng ì lại rồi.
Phải quay về nhanh trạng thái xưa để khỏi gặp cảm giác cuộc đời đơn điệu, nhàm chán.

Tuần sau đi Huế, dễ gì có cơi hội đi lại lần nữa nên chắc cố gắng chơi cho vui.
Author: Lorian Mr
•12/02/2011 10:57:00 CH
Khi những đớn đau không còn đủ sức để chịu đựng
khi những nhớ thương, hạnh phúc đã cuộn vào lòng như sóng biển
là khi những giọt nước mắt
rơi...

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dài
dâng từ trái tim lên khóe mắt
cả một quãng đường có khi là nhiều tháng năm hay chỉ là một khoảnh khắc
để rồi cúi đầu và khóc
vì không thể làm gì hơn!

Author: Lorian Mr
•11/14/2011 08:54:00 CH
Mỗi lần qua sông rộng
Lòng thêm chút mênh mông
Ta như thuyền cỡi sóng
Trôi về phía hư không

Mỗi lần qua vườn cũ
Hồn thêm chút nhớ thương
Em như hoa nhãn nở
Rưng rức một mùi hương
Author: Lorian Mr
•11/06/2011 10:20:00 CH
Trời mưa… mưa lớn.

Ừ mọi chuyện sẽ chẳng là gì khi trời mưa cả.
Khác một điều là giờ đang ở một mình, trong căn phòng tiện nghi đầy đủ, thoải mái… nhưng thiếu tiếng người.
Author: Lorian Mr
•11/05/2011 10:15:00 CH
Những tháng ngày xa nhà đã kết thúc. Những tháng ngày chán ngắt đã kết thúc. Nhưng thấy câu này đúng: “khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”. Ít nhiều thì càng về sau mình càng có cảm tình với mảnh đất này, nên khi ra đi cũng có nhiều điều luyến tiếc, những điều mình chưa thực hiện xong, đành phải tiếp tục thực hiện ở quê nhà vậy. Nhưng có những điều không thực hiện được nữa, thế nên mới có cảm giác lưu luyến.
Author: Lorian Mr
•10/15/2011 06:52:00 CH
Một clip hay, dù ở trong thế giới an toàn thế nào đi nữa, thì cuối cùng cũng phải ra một thế giới khác để trưởng thành hơn.

Author: Lorian Mr
•10/07/2011 11:57:00 CH
Ngày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng. Trong tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.
Author: Lorian Mr
•9/26/2011 03:31:00 CH
Đoạn phim rất hay, coi qua có nhiều điều để suy ngẫm lắm.

Author: Lorian Mr
•9/23/2011 12:10:00 SA
Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chất. Chị xa anh cũng vì lẽ đó.

Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau.

Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng.

Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi: anh còn giữ nó?

Anh nghẹn ngào: anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa.
Author: Lorian Mr
•9/14/2011 11:48:00 CH
Chắc hẳn ai từng nghe bài 'Khát vọng' của một cô gái mù trường Nguyễn Đình Chiểu, tự hát và đệm guitar trong chương trình giao lưu văn nghệ, khó có thể quên lời bài hát.

Hãy sống như đời sông, để biết yêu nguồn cội.
Hãy sống như đời núi, vươn tới những tầm cao.
Hãy sống như biển trào, để thấy bờ bến rộng.
Hãy sống như ước vọng để thấy đời mênh mông

Còn những ai nghe rock, chắc hẳn không bao giờ quên những lời hát này của Buratinox: "Này, hãy đi thật xa, đến những chân trời mới. Sống quên mình đi, với ước mơ dâng trào".

Hay ai đã nghe bài hát Wish you were here – một siêu phẩm của Pink Floyd, khó có thể thôi ám ảnh bởi đoạn điệp khúc: "We just two lost souls swimming in the fish bowl, year after year. Running over the same old ground. How did we found? The same old fear, wish you were here” (Tạm dịch: Chúng ta chỉ như hai tâm hồn lạc lối, tháng ngày dài bơi trong một bể cá chật hẹp. Chạy lòng vòng trên một mảnh đất cũ kỹ. Và chúng ta tìm được gì? Ngoài những nỗi sợ hãi y như nhau)
Author: Lorian Mr
•9/01/2011 09:19:00 CH
Một bài viết hay, mình vẫn giữ nguyên nội dung, nhưng đổi chỗ giữa từ "anh" và "em" thì có nhiều điểm giống suy nghĩ của mình. Tựa đề mình tự đặt

Yêu anh... không có nghĩa là sẽ tha thứ hết tất cả mọi lỗi lầm cho anh đâu nhé!.

Yêu anh... không có nghĩa là em sẽ làm tất cả mọi thứ cho anh đâu…

Yêu anh... không có nghĩa là không ghét anh, không giận anh, không bỏ mặc anh...

Yêu anh... không có nghĩa là sẽ cấm anh làm những thứ anh thích mặc dù em rất ghét

Có những lỗi lầm em không thể tha thứ cho anh vì em muốn điều đó sẽ không bao giờ lặp lại nữa
Author: Lorian Mr
•8/30/2011 01:25:00 CH
Không biết có phải mình đạt đến một “cảnh giới” nào rồi hay không mà nỗi buồn với mình bây giờ không quá nghiêm trọng nữa. Nó ở cứ ở, miễn là mình có được niềm vui nào đó và tự nó biến đi, nhưng nó cũng sẽ lại trở về, riết rồi quen. Được cái là dù nhiều nỗi buồn lắm, nhưng ít bị stress hơn xưa, đây là một điều tốt. Có điều cảm thấy mình “lạ” quá.
Author: Lorian Mr
•8/29/2011 01:08:00 CH
Nếu bạn là mối tình đầu của một ai đó, sẽ có vô số người cần ngưỡng mộ bạn.

Bởi giữa gần bảy tỷ cư dân của thế giới này, số người được trở thành một phần không thể quên trong đời một người khác (thậm chí là một số người khác) không nhiều. Tên của bạn, nụ cười của bạn, những thứ nhỏ nhặt thuộc về bạn "vô tình" khiến người ta thầm thương, trộm nhớ có thể là kỷ niệm mãi mãi, những kỷ niệm sáng trong dịu ngọt đánh dấu bước ngoặt lần đầu biết tương tư trong một đời người.

Nếu bạn là mối tình thứ hai của một ai đó. Người ta thường bảo mối tình đầu khó dài lâu. Vì vậy sẽ nhiều khả năng hơn để bạn là mối tình thứ hai của một người nào đấy. Những rung động non nớt, những yêu thương vội vã hay thậm chí là cả những vết thương lòng đắng cay đã lùi lại phía sau khi người ta từ giã mối tình đầu.
Author: Lorian Mr
•8/28/2011 12:12:00 CH
Một bài tình ca rất hay với ca từ cảm động và chất chứa tình yêu thương trong đó. Và hay nhất là đoạn điệp khúc

Until You
Ca sĩ: Shayne Ward

Baby life was good to me
(Em yêu à cuộc đời này thật ưu ái anh)
But you just made it better
(Nhưng em còn làm nó tươi đẹp hơn)
I love the way you stand by me
(Anh yêu cái cách em đứng bên anh)
Through any kind of weather
(Vượt qua những sóng gió cuộc đời)

I don’t wanna run away
(Anh không muốn chạy trốn đâu em)
Just wanna make your day
(Anh chỉ muốn cho em những ngày hạnh phúc)
When you felt the world is on your shoulders
(Khi mà em cái thấy cả thế giới này đang đè nặng trên bờ vai em)

Don’t wanna make it worse
(Anh không muốn làm nó tệ hơn đâu)
Just wanna make us work
(Anh chỉ muốn đôi ta được hạnh phúc)
Baby tell me I will do whatever
(Em yêu à hãy cho anh biết anh sẽ làm cho em mọi thứ)
Author: Lorian Mr
•8/27/2011 02:41:00 CH
Yêu một người đã khó, giữ được trái tim người mình yêu lại càng khó, nhưng cố gắng níu kéo những gì đã không còn thuộc về ta thì chỉ là sự đau khổ.

Bạn nhận ra mình đã yêu khi hình ảnh người đó lớn dần, in sâu trong tâm trí bạn từ bao giờ. Khi mới yêu, bạn không quá đòi hỏi sự quan tâm đặc biệt từ người yêu, chỉ cần người ấy luôn giữ mình trong trái tim là đủ. Nhưng tình yêu vốn ích kỷ và con người lại thường tham lam.
Author: Lorian Mr
•8/24/2011 11:43:00 CH
Từng chút, từng chút bình yên rón rén len nhẹ vào lòng. Từng giọt, từng giọt hạnh phúc ngọt ngào trôi vào miền thương miền nhớ trong tim em bé nhỏ theo từng ngón tay anh dịu dàng mà ấm áp... đến lạ...

Khi anh nắm lấy tay em,

Em thôi không còn để những vẩn vơ lo âu làm vương sầu đôi mắt ướt, mềm mại cả tâm hồn với cảm giác được chở che. Khe tình cảm của em đâu có sâu nhưng tình anh quá nặng, êm đềm lèn qua khung cửa trái tim em... Cho một ngày, đầy ắp những tình yêu...
Author: Lorian Mr
•8/22/2011 10:44:00 CH
Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng.

Hay nói đúng hơn là không đành lòng.

Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố?
...
Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó?
Author: Lorian Mr
•8/22/2011 10:37:00 CH
Ngủ ngoan em nhé. Em khóc đã mệt lắm rồi phải không?

Đừng khóc nữa em ạ. Em đã từng cho rằng mình là con người mạnh mẽ. Nhưng em đã tự tạo một cái vỏ ngoài cho mình để bây giờ em mới giật mình: em quá yếu đuối! Em ạ! Nỗi đau là vô hạn, nhưng rồi sẽ qua mau thôi.

Đừng khóc nữa em ạ. Khóc sẽ làm cho tim em tan ra mất. Trái tim em quá mỏng manh, chỉ chạm nhẹ là tan, là vỡ. Nó cần được nâng niu bằng một bàn tay nồng ấm yêu thương.
Author: Lorian Mr
•8/21/2011 02:21:00 CH
Nửa muốn viết thật nhiều, nửa không biết nên viết về điều gì cả. Đầu óc cứ miên man suy nghĩ về những thứ liên tiếp xảy đến, không tịnh được. Nhớ gì viết đó vậy.

Chỉ có 1 cái đầu, nhưng lại nghĩ quá nhiều, thật sự quá nhiều, mỗi chuyện xảy ra ta đều suy nghĩ rất nhiều phương án cho nó, thế rồi kết quả… không có phương án nào xảy ra cả. Ta buồn khi không hiểu được hết người. Chợt nhớ câu nói: “thà chọn một kết thúc buồn còn hơn là một nỗi buồn không có kết thúc”, có lẽ như vậy lại hay dù thời gian này rất khó khăn. Cứ ngỡ đã đủ trải nghiệm nỗi buồn để vượt qua nhanh hơn, nhưng mỗi chuyện là một tình huống khác nhau. Chỉ có một điều lấn cấn trong đầu rằng ta đã cố gắng hết sức chưa, hay là đã buông xuôi khi thấy quả núi trước mặt mình cao quá.
Author: Lorian Mr
•8/21/2011 11:15:00 SA
Một bài hát mà ca từ của nó nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngõ ngách của ký ức, để giúp ta nhớ lại những tháng ngày vui có, buồn có.
Con người... ai cũng có một điều gì đó mất mát mà làm họ luôn nuối tiếc.

Xa rồi tuổi thơ
Sáng tác: Ngọc Lễ

Khi những mối tình đã qua, khi nước mắt đã đi qua.
Tôi nhớ những ngày thơ ấu như là cơn gió đã xa mất rồi.
Nhớ những tháng ngày ấm êm, bên cha bên mẹ dấu yêu.
Câu ru trưa hè miên man,
Chị em thương mến bên nhau sớm chiều.
Author: Lorian Mr
•8/20/2011 06:17:00 SA
"Em đang vẽ gì thế?"
"Em vẽ trái tim của 2 đứa mình"
"Vậy hả? Vậy em vẽ một nửa thôi, nửa còn lại, anh sẽ ráp vô". Anh chạy, em đuổi theo, vết chân mang nụ cười in trên cát.

Em và anh, chúng mình đã quen nhau được 6.5 năm, đã bao lần sóng gió, đã bao lần cãi nhau và đã bao lần không muốn nhìn thấy nhau. Nhưng có vẻ định mệnh cho biết chúng ta là một đôi nên anh và em vẫn tiếp tục bước đi trên con đường ấy. Em đã từng nghĩ như vậy.

Em, cô gái không đẹp, nhưng dễ thương với đôi mắt to, màu nâu tự nhiên mà anh hay ghẹo là "không phải con của bố vì bố người Việt", anh yêu sự thơ ngây và bướng bỉnh đó. Và em, cũng rất được nhiều người yêu mến. Anh tự hào và một phần cũng khó chịu. Em vui vì anh ghen.
Author: Lorian Mr
•8/20/2011 06:02:00 SA
Một lời từ chối lịch sự, một cái cúi đầu, một bước đi lùi, một nụ cười thân ái, một gương mặt tự tin chỉ của một người hầu bàn đã một lần nữa làm nên nhân cách người Nhật.

Cả lượt đi và về Hà Nội - Boston và Boston - Hà Nội, tôi đều quá cảnh ở sân bay Narita, Tokyo chừng dăm tiếng đồng hồ. Khi mua vé, một số người khuyên đừng đi qua Nhật vì có thể bị nhiễm phóng xạ. Nhưng có lẽ vì tôi đã quá cảnh Tokyo nhiều lần rồi nên thành thói quen và cũng thấy nhớ. Và thú thực, tôi cũng muốn được quan sát nước Nhật đang sống như thế nào sau cơn " tiểu hồng thủy" mới tràn qua cho dù chỉ ở một trong không gian nhỏ là một sân bay. Báo chí đã nói về bản lĩnh và nhân cách người Nhật sau thảm họa sóng thần cũng như bản lĩnh và nhân cách người Nhật sau khi người Mỹ ném hai quả bom nguyên tử xuống đất nước này. Và cả bản lĩnh của người Nhật ngay khi dân tộc họ trở thành một trong những dân tộc giàu có nhất thế giới.
Author: Lorian Mr
•8/19/2011 09:17:00 CH
Người ta nói trên đời này ai sinh ra cũng mới chỉ là một nửa.

Nửa còn lại vẫn còn ở đâu đó nhưng trước khi trao một nửa ấy cho chúng ta, ông trời muốn chúng ta học một điều, đó là cách yêu thương và trân trọng một nửa thật sự ấy.

Con người dường như ai cũng có tật xấu là không biết trân trọng những gì đến với mình quá dễ dàng. Cũng như bạn không biết được hạnh phúc là gì nếu chưa từng trải qua những nỗi đau dài. Bạn sẽ không biết rằng tình yêu mà bạn đang có đẹp như thế nào nếu bạn chưa từng thất bại trong tình yêu.
Author: Lorian Mr
•8/19/2011 11:07:00 SA
Bài hát gắn với 1 kỷ niệm đẹp thời Đại học. Giờ đã xa...

Em vẫn như ngày xưa
Nhạc: Trần Tiến

Biển chiều đầy sóng vỗ
Chúng ta hát ca vui như trẻ thơ
Bao năm dưới mái trường mộng mơ
Ta như con sóng nô đùa.

Biển chiều đầy sóng vỗ
Giấc mơ đa xa bao giờ, bao giờ
Ai cách xa xoá mờ nỗi nhớ
Em vẫn như ngày xưa...
Author: Lorian Mr
•8/15/2011 09:45:00 CH
Chỉ muốn làm cái gì đó để giải tỏa đầu óc. Trong cái mảnh đất xa lạ này, trong căn vòng vắng vẻ này, thì cách có vẻ hay nhất là ngồi viết suy nghĩ ra, cho cái đầu nặng những suy tư của mình được một chút thoải mái.

Mình chưa bao giờ nghi ngờ về sự nhiệt tình của mình, nhiệt tình và chân thành. Người đời biết điều đó, những người hiểu, trở thành bạn bè, những người cũng hiểu như vậy nhưng lại lợi dụng lòng tốt của mình. Ở những nơi những lúc mà lòng tốt bị nghi ngờ và lợi dụng, thì kẻ hiền thì nói mình dại, kẻ xấu thì nói mình ngu.
Author: Lorian Mr
•8/15/2011 08:29:00 CH
Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.

Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.
Author: Lorian Mr
•8/14/2011 10:44:00 CH
Buổi sáng yên bình, biển yên bình.

Nằm xuống chiếc giường làm bằng cát, gối bằng cát, thoải mái vô cùng. So với mấy cái giường đắt tiền thì vẫn thua xa cái cảm giác khi nằm dưới bờ biển mang lại. Âm thanh rì rào của biển, sự ấm áp của ánh nắng bình minh, cái mát lạnh của cát cùng sự thoải mái, khoan khoái khi nằm lên đó… tất cả như là kiệt tác của cuộc sống đem lại cho ta những giây phút tuyệt vời, mọi nỗi buồn cũng tạm thời lánh xa ta.
Author: Lorian Mr
•8/14/2011 12:55:00 CH
Đừng bao giờ coi thường những việc ngớ ngẩn, bởi không biết chừng sẽ có lúc chính chúng lại cứu sống mình.

Mình thích một câu chuyện cười. Chuyện kể là có một chú bị lạc trên sa mạc mênh mông, bốn bề là cát trắng nóng như rang. Đương nhiên là bị toát mồ hôi nhiều và chú rất chi là khát nước. Cứ đi mãi, đến lúc gần kiệt sức rồi, tưởng sẽ gục ngã thì chợt nhìn thấy một quán nhỏ. Mừng quá, túi sẵn tiền, giờ có tiêu hết thì cũng phải mua bằng được mấy chai nước để giải khát.

Tuy nhiên tới nơi mới biết chiếc quán này chỉ bán toàn caravat, không bán nước. Vừa thất vọng, vừa tức điên người, đang nóng chết đi được lại còn quấn caravat thì có mà chết à. Chú vùng vằng bỏ đi, không mua bán gì sất. May quá, đến lúc chân chú gần khuỵu xuống, lưỡi đã thòng gần đến rốn thì chú lại phát hiện ra cái quán nữa. Tuyệt vời hơn khi tấm biển hiệu đề rõ "Có bán nước".
Author: Lorian Mr
•8/13/2011 10:42:00 CH
Khóc khi chợt nhận ra mọi thứ đang có bỗng dưng vụt mất

Khóc khi quá sức chịu đựng.

Khóc khi thấy đơn độc.

Khóc khi nhận ra cuộc sống sao mà ngắn ngủi đến thế

Khóc khi áp lực về mọi bề.

Khóc khi thấy mình sao mà nhỏ bé đến thế, nhỏ bé ngay từ cái tên vốn có của mình. Và khi đó thấy mình lạc lõng giữa cuộc sống vội vã, giữa những thứ quá đỗi to lớn đối với mình.
Author: Lorian Mr
•8/12/2011 10:40:00 CH
Hôm nay bỗng nhiên tôi muốn ra biển. Mặc dù đi biển không nhiều, nhưng tôi vẫn thích cái cảm giác yên bình mà biển mang lại.

Như một sự sắp đặt tình cờ, mỗi lần ra biển là mỗi lần lòng tôi có sóng. Tôi biết sóng biển chẳng thấm vào đâu so với ngọn sóng lòng trong tôi. Âm ỉ nhưng đau nhói.

Tôi thích tiếng sóng biển rì rào, đôi khi nhìn ra ngoài khơi xa trong bóng đêm. Cái bóng đêm thỉnh thoảng làm tôi sợ hãi. Từ bé có lúc tôi sợ ma lắm, lớn rồi thì không còn nữa. Nhưng vẫn thấy hơi sờ sợ. Hay nói đúng hơn, tôi sợ con người chứ không sợ ma quỷ.

Tôi thích biển, bởi nếu tôi có lỡ khóc, tiếng nấc sẽ hòa vào tiếng sóng và trở thành một âm thanh của tự nhiên.
Author: Lorian Mr
•8/12/2011 09:30:00 CH
Toán học
Đây là môn học duy nhất không có sự bổ ích. Các bạn sẽ được học 1 + 1 = 2, điều mà một vài năm sau người ta lại nói lại 1 + 1 = 10 và nói cho bạn biết hệ nhị phân là gì. Người ta cũng dạy bạn vi phân, tích phân và nhiều thứ quan trọng khác nhưng nói chung, bạn vẫn phải dùng đến máy tính bỏ túi khi đi chợ.

Vật lý
Môn học nghiên cứu sự rụng của táo và các loại quả khác. Bạn cũng có được học cách tính giờ tàu chạy và khi nào hai con tàu gặp nhau nếu chạy trên cùng một... đường ray. Người học vật lý xong thường ít đi trồng táo hoặc đi tàu hoả.
Author: Lorian Mr
•8/11/2011 10:56:00 CH
H. gọi điện, ờ đang ở SG làm việc gì đó, gọi điện hỏi thăm. Cũng đã 5 năm rồi… Giờ thì đứa SG, đứa Gia Lai, đứa Bình Dương, đứa Đà Nẵng, đứa ở nước ngoài. Nếu bây giờ gặp lại nhau coi như là một món quà tặng của cuộc đời.
Author: Lorian Mr
•8/11/2011 04:16:00 CH
Ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứng. Chú bé lôi ra lôi vào, ngắm nghía nó hoài. Ít hôm sau chú đem tiền mua mấy viên bi. Cô bán hàng nhận được tờ bạc đẹp, tỉ mỉ ghép xếp nó với mấy tờ bạc mới tặng một người bạn cùng lớp. Một ngày anh chàng tặng niềm hi vọng nhỏ nhỏ đó cho một người ăn mày tật nguyền.

Người ăn mày gỡ ngôi sao ra, nhập tờ bạc với những đồng tiền cũ bẩn khác. Đối với ông ta điều quan trọng lúc đó là phải có đủ tiền để mua thuốc chữa cảm. Tờ bạc nằm trong tiệm thuốc tây dưới bàn tay sạch sẽ của anh dược sĩ trẻ vài ngày. Rồi nó được dùng trả tiền thừa cho một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ khi ra đường, bất ngờ bị giật giỏ. Tất cả tiền trong giỏ chỉ đủ cho tên cướp mua ma túy thỏa mãn cơn vật vã.
Author: Lorian Mr
•8/10/2011 06:01:00 CH
'Chúa đảo thì không biết sợ ai
Chúa đảo không những được quyền học dốt mà còn được quyền lấy vợ
Nó là chúa đảo. Chúa đảo chỉ cai quản hòn đảo thôi. Còn cai quản chúa đảo có ba chúa đảo, mẹ chúa đảo và chị hai chúa đảo'.


Ở nơi đó, có cu Tin - chúa đảo, có thổ dân "Thứ Bảy" - phó chúa đảo, có Thắm - phu nhân chúa đảo, có ba mẹ, chị hai, cô giáo và những đứa trẻ khác. Và đặc biệt, có một hòn đảo cho trí tưởng tượng của trẻ thơ - hòn đảo hoang với những cây cọ, nằm giữa đại dương rộng lớn và luôn có những nguy hiểm luôn rình rập.

Với trí tưởng tượng mọi thứ đều có thể, mấy con cá lòng tong tạo nên cuộc chiến giữa cá mập và cá voi, những cơn mưa cuối hè là bão biển và giông tố, chó là sư tử và mèo là beo gấm, còn có hải tặc và những cuộc chiến tưởng tượng...
Author: Lorian Mr
•8/10/2011 11:48:00 SA
Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.

Cả hai đang là sinh viên đại học.

Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.

Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.
Author: Lorian Mr
•8/10/2011 11:21:00 SA
Anh sẽ là dòng sông
Để em là biển rộng
Anh sẽ là gió lộng
Để em là mây bay
Anh sẽ là nắng mai
Để em là hoa đỏ
Anh sẽ là Lối Nhỏ
Để em bước vào đời

Author: Lorian Mr
•8/10/2011 12:03:00 SA
Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò “đình công” của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.
Author: Lorian Mr
•8/09/2011 12:38:00 CH
Lá nghiêng
Tóc rẽ
Tay lùa
Rung rinh cành phượng
Gió đùa tiếng ve.
Author: Lorian Mr
•8/08/2011 09:48:00 CH
Tình cờ đọc được mẩu truyện này, và thật sự thấy có liên quan đến mình. Đúng là có lúc mình nghĩ như chú hề đó: "cứ suốt ngày này tháng nọ đem nụ cười đến cho mọi người, thế nhưng khi mình đã hết nụ cười rồi thì ai sẽ đem đến tặng lại cho mình".

Một người đàn ông nọ có hẹn đến khám bệnh ở một nhà tâm lý học. Anh ta đến phòng khám của nhà tâm lý học và nói với ông: "Thưa bác sĩ, lúc nào tôi cũng cảm thấy chán nản, phiền muộn. Bất kể khi làm việc gì tôi cũng đều có cảm giác buồn chán. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ."
Author: Lorian Mr
•8/08/2011 09:12:00 CH
Một đoạn clip ngắn rất hay về 2 con bạch tuột giúp nhau thoát khỏi tay đầu bếp nhà hàng. Nhưng khi thoát được rồi thì cuộc chiến đấu vẫn chưa kết thúc, nhưng ý nghĩa của clip là chúng luôn chiến đấu vì tình yêu.

Oktapodi (2007) - Giải Oscar 2009 về phim hoạt hình ngắn

Author: Lorian Mr
•8/07/2011 11:31:00 CH
Nhiều khi, rất nhiều khi mình nghĩ rằng có phải mình quá dễ dãi với mọi người, thế nên mình dễ bị tổn thương hay không.

Thật sự mình luôn muốn mọi người sống vui vẻ bên nhau, chỉ toàn niềm vui và nụ cười. Nhưng nếu cứ phải bỏ qua không truy xét đến những khía cạnh đằng sau đó thì niềm vui khó thể nào kéo dài được.
Author: Lorian Mr
•8/07/2011 09:08:00 SA
Một bài hát đem lại cho người nghe một chút nhớ, một chút thương, một chút hoài niệm, một chút quyến luyến… nhưng cuối cùng là một khoảng không gian miên man nhớ về những điều mình đã đánh mất, những điều mình đã bỏ quên. Cuộc sống không thể theo ta, ta chỉ có thể theo cuộc sống nhưng không thể nào nắm bắt hết được nó khi bàn tay ta quá nhỏ bé. Ta không có những gì tốt nhất nên cứ làm tốt nhất những gì ta có, cố hết sức để không còn hối tiếc điều gì, hạnh phúc khi nó đến nhưng cũng thanh thản khi nó ra đi.

Có một chút
Sáng tác: Đức Trí

Có một chút nhớ nhớ, có một chút yêu yêu
Có một chút bối rối, có một chút hoang mang
Vẫn còn đấy bỡ ngỡ, vẫn còn đấy ngây thơ
Vẫn còn đấy quyến luyến, đêm về vẫn chưa quên
Author: Lorian Mr
•8/06/2011 11:29:00 CH
Chắc chắn chúng ta có ít nhất một lần đi vào trạng thái rơi tự do, và cứ thế rơi mãi. Mỗi người đếu có chí hướng riêng và hoạch định phương hướng cho tương lai của mình. Nhưng "ý trời và lòng người" đôi khi không thống nhất.

Bạn có tính toán kỹ cách mấy thì một phần trăm của điều ngoài ý muốn, của những sự cố không ngờ đến luôn tốn tại và cản bước tiến của bạn. Chúng ta luôn mong rằng mọi thứ đều được sắp đặt theo kịch bản mà chúng ta cất công dàn dựng nhưng khi thực tế đi ngược lại ý muốn thì chúng ta quay sang chỉ trích cuộc sống thật bất công.
Author: Lorian Mr
•8/01/2011 12:05:00 CH
Ở Thái Lan có những đoạn clip quảng cáo mà giống như phim ngắn vậy, hay tuyệt vời.

Đây là clip quảng cáo bảo hiểm nhân thọ của họ.

Author: Lorian Mr
•7/31/2011 11:40:00 CH
Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Author: Lorian Mr
•7/31/2011 11:26:00 SA
Phía đằng xa, một con gà đang băng qua đường. Vấn đề đặt ra là tại sao con gà đó lại… băng qua đường? Dưới đây là câu trả lời của một số giới:

Ý kiến của 1 số vị nổi tiếng:

- Platon: Vì như vậy là tốt cho con gà ấy: bên kia đường là đúng.

- Aristote: Vì bản chất của con gà là băng qua đường.

- R. Descartes: Để đi qua phía bên kia đường.

- Galilee: Và thế là con gà đã băng qua đường!
Author: Lorian Mr
•7/30/2011 11:59:00 SA
Cuộc sống cứ vội vã trôi đi với những lo toan cơm áo gạo tiền, làm con người ta trở nên thực dụng và toan tính hơn. Ừ thì cuộc sống phải thế, bởi có ai sống mà ăn không khí bao giờ? Nhưng có những món ăn không dùng để nuôi sống thể xác, mà là tinh thần.

Mỗi người chúng ta sinh ra và tồn tại trong cuộc sống này đều vận động. Bất cứ sự vận động nào dù hình thức có khác nhau nhưng chung quy lại cũng chỉ để sống, và duy trì sự sống. Nhưng sống thế nào?
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 11:39:00 CH
Khi bạn vô ý cắn nhằm lưỡi, ít khi bạn coi sự đau đớn ấy là một điều gì đó hữu ích. Cũng như vậy đối với một vết rộp ở ngón chân cái - có ai muốn một bàn chân đau nhức chớ?

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không cảm thấy đau? Bạn sẽ cắn đứt lưỡi bạn mấy lần đây? Bạn sẽ bị phỏng da lưng bao nhiêu lần trong buồng tắm nước nóng?


Sự đau đớn về thể xác là một cơ chế báo động tuyệt diệu, nhằm ngăn ngừa những tổn thương lớn hơn. Nó báo với chúng ta "Tốt hơn, bạn nên thay đổi những gì bạn đang làm kìa".
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 10:27:00 CH
Chủ nhật, hẹn hò cà phê với một người bạn, em biết thế nào trong câu chuyện giữa hai đứa, cố ý hay vô tình, sẽ thấp thoáng bóng dáng anh, và đúng là thế.

Mình xa nhau bao lâu rồi anh nhỉ? Em cũng không nhớ nữa. Vì có lúc nào đó, với em, thời gian như ngừng trôi, khó mà đong đếm được lắm, phải không anh?

Em còn nhớ rất rõ, mình đến với nhau tình cờ lắm! Một sáng cuối tuần, trong một quán cà phê, mình nhận ra nhau sau nhiều năm không gặp, và chợt thấy xao xuyến lạ lùng! Những âm thanh trong trẻo, rộn ràng vang lên từ ngực trái “Là anh đó”. Đôi khi, em thầm hỏi “không biết mình yêu bao giờ?”.
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 04:54:00 CH
Nàng dành cả một thời con gái của mình chờ lời tỏ tình của anh, nhưng Bill rốt cục vẫn im lặng. Nàng và Bill cùng học với nhau từ nhỏ. Tình bạn và tình yêu tự nó đến. Đối với nàng Bill là tất cả. Thỉnh thoảng nàng cũng có nghe ai đó xì xào rằng, cha nàng sẽ không chấp nhận Bill. Nhưng nàng không quan tâm, vì nàng chỉ biết tình yêu của nàng đối với anh mà thôi, ngoài ra mọi thứ khác đều không đáng kể.

Thế rồi, nàng như điên như dại và tưởng mình sẽ không sống nổi, khi biết Bill đã bỏ đi biệt tăm. Nàng quay sang kết tội cha nàng, thề sẽ không nhìn mặt ông. Những giọt nước mắt và thái độ lạnh lùng của nàng khiến ông khổ sở vô cùng. Ít năm sau, cha nàng mất vì bệnh ung thư. Trước khi nhắm mắt, nguyện ước duy nhất của ông là được gặp lại con gái. Nhưng nàng đã không đến.
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 04:38:00 CH
Ngân

Một ngày mưa… chuông điện thoại reo bài Vertu như mọi khi. Màn hình hiện lên dòng chữ: “Ngân bờm is calling”.

- Ừm… sao em?

- Anh ơi, mưa rồi.

- Ừ… mưa… ngủ thôi.

- Thôi, đừng ngủ mà anh.

- Nghe lời em vậy, dậy thôi, làm vài ván dota nào.

- Em ghét anh rồi.

- Thế em muốn sao nào?

- Cafe đi anh.

- Lại cafe. Uống cafe nổi mụn. Xấu gái ma nó thèm yêu.

- Chả cần nhá. Có đi không đây?

- Roài… Haizzz… Đợi anh năm phút.

- Nhanh thế. Anh nhớ đánh răng rửa mặt và đừng có mặc quần đùi đó. Lemount nhé anh.

- Sao em biết? Hehe. Thế thì 30 phút, em cứ ra trước, gọi anh bạc sỉu.
Author: Lorian Mr
•7/29/2011 01:36:00 CH
Khi những đớn đau không còn đủ sức để chịu đựng
khi những nhớ thương, hạnh phúc đã cuộn vào lòng như sóng biển
là khi những giọt nước mắt
rơi...

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dài
dâng từ trái tim lên khóe mắt
cả một quãng đường có khi là nhiều tháng năm hay chỉ là một khoảnh khắc
để rồi cúi đầu và khóc
vì không thể làm gì hơn!
Author: Lorian Mr
•7/28/2011 11:32:00 CH
Tâm trạng vẫn cứ như vậy, mỗi khi có dịp nghỉ là ngay lập tức chạy về quê dù biết rằng chẳng có ai mong chờ mình ở đó.

Hành trình hơn 100 km trên chiếc xe máy thân yêu của mình giữa trời trưa nắng, lòng cứ thấp thỏm lo mỗi khi nó chạy qua đoạn đường nhấp nhô, cứ sợ nó xẹp lốp thì khổ. Cũng may là đi đến nơi, về đến chốn với hậu quả là những vết cháy đỏ trên những vùng da dang nắng, về sau còn khuyến mãi thêm cảm giác rát nữa.
Author: Lorian Mr
•7/28/2011 09:58:00 CH
2h sáng. Vo ve vo ve. Cái lỗ thủng trên màn to bằng nắm tay, muỗi vào thả giàn, ghét mấy con muỗi đéo tả được, hôm nay mới tả được. Cố gắng bắt 1 con to nhất, ru ngủ cho nó, rồi ngồi kêu vo ve bên tai. Con muỗi mắt thâm quầng, lảo đảo bay đi…

4h sáng. Tén ten tẻn tèn ten. Có tin nhắn. Giật mình thức giấc. “…tắt đèn sớm, nhớ uống thuốc ngủ nhé…”. Được quan tâm hạnh phúc đến phọt nước mắt…
Author: Lorian Mr
•7/27/2011 08:47:00 CH
Mua vé số cũng là một hành động giúp đỡ những người khó khăn hay một thói quen ngẫu nhiên là đêm qua nằm mộng thấy 'con gì gì'... rồi mua vé số để cầu may.

Hàng ngày, tôi cũng mua vài tờ vé số để vừa giúp đỡ những người kém may mắn hơn và vừa hy vọng một ngày nào đó mình sẽ được "đổi đời" mặc dù biết rằng hy vọng đó thật là mong manh. Tôi hay nói vui với các bạn của mình rằng: "Có tiền chơi vé số, sẽ có ngày trúng số" dù biết đó chỉ là "mò kim đáy bể". Nếu điều đó xảy ra, thật khó mà biết được mình sẽ thay đổi như thế nào khi sử dụng tiền "trúng số" cho đúng nghĩa và có ích.
Author: Lorian Mr
•7/27/2011 08:45:00 CH
Sao lắm kẻ muốn chết, trong khi chết sẽ không còn gì cả...

Trời đất, thiên nhiên bao la, biển khơi rộng mở, mọi thứ quá tuyệt vời, tại sao lại muốn chết? Chỉ vì tình thì có đáng chết không? Trong khi tình chỉ là phù du, là ảo ảnh. Một thoáng giây thôi, muốn chết nhưng chết rồi kết quả sẽ ra sao, mọi thứ cải thiện được bao nhiêu, chết rồi có hối hận được nữa không?

Chết rồi sẽ không còn làm được gì, đặc biệt là chuyện ăn chuyện ngủ, chuyện đời thường của con người. Chết rồi thì sao mà tắm nắng, đội mưa, ngắm hoàng hôn và đón sương rơi bình minh nữa. Chết đi rồi thì sẽ xấu lắm, toàn thân thối rữa (đấy là chôn cất) hoặc chỉ còn một nắm tro đựng trong cái bình rẻ tiền, thế thì chết làm gì?
Author: Lorian Mr
•7/26/2011 08:54:00 CH
Tình yêu anh cho đi còn nỗi buồn anh giấu cho riêng mình

Vì anh đa cảm hay vì em quá vô tâm?

Anh hay lo vớ vẩn, hay sợ lung tung, và yêu một cách nồng nhiệt!

Anh đa cảm và thấu hiểu còn em thì không. Anh không như em: trẻ con và đôi khi hời hợt! Tình yêu anh cho đi còn nỗi buồn anh giấu riêng cho mình. Em cứ thản nhiên sống vô tư mà đâu biết rằng anh cô đơn nhiều lắm. Đã như thế anh yêu em làm gì? Tại anh ngốc mà!
Author: Lorian Mr
•7/26/2011 08:46:00 CH
Trên đời này... có một thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất, thứ tình cảm mà một đứa như tôi lúc nào cũng quan niệm "cái gì không thuộc về mình thì có cố cũng vĩnh viễn không thuộc về mình" - Không bao giờ đủ kiên nhẫn để theo đuổi. Đó là tình yêu đơn phương.

Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả, cho đi mà người ta chẳng thèm nhận. Chẳng biết làm gì hết, chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó.


Author: Lorian Mr
•7/25/2011 09:13:00 CH
Có những tình yêu mang rất nhiều ẩn khúc trong lòng, bởi tình yêu đó không có một tương lai bên nhau trọn vẹn. Anh ấy biết, cô ấy hiểu, họ đã thấy trước nỗi đau xa cách, nhưng… họ vẫn cứ yêu. Cô ấy cảm thấy yêu anh vô cùng và không thể xa anh, anh ấy cảm thấy cô hết lòng vì anh, yêu anh thật trọn vẹn, “nhưng anh không dám hứa sẽ che chở cho em suốt đời”.

Đừng hỏi tại sao, đừng hỏi lý do, ở đời, có những con người sống không theo lối mòn, và họ phải chấp nhận cái giá rất đắt, nhưng. Bù lại, họ được “sự trải nghiệm”, sống là để trải nghiệm, trải nghiệm là để không tiếc 1 kiếp người.

Nếu có những chuyện em không thể né tránh, hà tất phải đau buồn. Vậy thì khi chúng ta vẫn còn bên nhau, em cứ nghĩ suy nhiều làm gì. Hãy mặc kệ nhân gian có những đạo lý gì, hãy mặc kệ ngày mai anh có còn ở bên em không, hãy mặc kệ tình yêu của anh dành cho em. Nếu yêu anh, em hãy yêu thật say đắm, hãy hôn anh thật nồng nàn, bởi thời khắc này mãi sẽ không quay lại nữa đâu em.

Sống là không bao giờ hối tiếc.
Author: Lorian Mr
•7/25/2011 10:39:00 SA
Bài viết làm mình suy nghĩ, có phải tình yêu quá khó khăn như vậy không?
"Lần đầu đã không yêu thì mãi mãi cũng là không" nghĩa là gì? tình cảm đâu phải là một hằng số toán học không đổi theo thời gian.
Con người ta yêu đó ghét đó rồi lại yêu. Đâu phải ai từ lần đầu gặp gỡ đã yêu nhau ngay, đâu phải ai chỉ một sai lầm đã thù hận nhau liền.
Sống trên đời phải có lòng bao dung, vì nếu không chịu mở lòng mình ra thì làm sao có được tình yêu, cả tình yêu cuộc sống, tình yêu công việc, tình yêu nam nữ.

Đuổi bắt tình yêu

Chiều nay khi nắng, mưa đang chơi trò chốn tìm cùng nhau, tôi cố phóng thật nhanh trước khi nắng bắt được cơn mưa thì có một chiếc xe cứ bám theo đằng sau bóp còi inh ỏi nhưng không chịu vượt. Thật bực mình, chờ đến khi đèn đỏ tôi quay lại ngó vào xe định bảo: "Bộ không biết đi xe hay sao mà còi lắm thế". Nhưng khi ngoảnh lại tôi chợt sững lại vì nhận ra anh. Anh ngồi đó mỉm cười và nheo mắt nhìn tôi.
Author: Lorian Mr
•7/24/2011 11:58:00 CH
Sóng luôn đi với biển
Mình thích biển, cũng thích luôn sóng
Sóng dữ dội
Sóng mạnh mẽ
Author: Lorian Mr
•7/21/2011 10:50:00 CH
Những ngày gần đây, mình cảm nhận rõ ràng những biến chuyển trong cuộc sống, trong tư duy của mình.

Mọi chuyện diễn ra theo cái cách mà nó diễn ra, và mình đối chọi với nó theo cái cách mà mình đã lựa chọn: “cuộc đời quá ngắn cho những suy nghĩ tiêu cực”. Khi vài chuyện xảy ra chuyển từ xấu sang tồi tệ, mình vẫn luôn tin rằng một ngày nó sẽ tốt đẹp trở lại, dù ở một trạng thái khác.
Author: Lorian Mr
•7/21/2011 07:28:00 CH
Người ta hay nói với nhau về cái sự nhớ. Đứa trẻ mới sinh ra nhớ hơi mẹ, nhớ dòng sữa ấm nóng từ bầu ngực của mẹ, nguồn sữa nuôi nó lớn lên từng ngày, nó nhớ mùi da thịt của mẹ mỗi khi mẹ ôm nó vào lòng ru nó ngủ, một ngày không có mẹ nó sẽ nheo nhẻo khóc đòi mẹ, nó nhớ mẹ nó đấy mọi người ạ!
Author: Lorian Mr
•7/18/2011 11:23:00 CH
Lâu lâu đổi không khí cho nhà cửa bớt buồn tẻ, u ám đi.
Lòng vòng trên mạng tình cờ thấy cái bói này, thử làm thì đúng là có cái làm tui giật mình thiệt, cứ ước nó đúng thôi, hì hì. Bạn làm thử cho vui nha...

Cuộc bói không kéo dài quá 3 phút.

- Hãy đọc yêu cầu và thực hiện theo thứ tự. Không được xem trước các yêu cầu hoặc những câu trả lời ở phần cuối. Không đắn đo, hãy viết những gì hiện ngay lên trong đầu bạn, chỉ có như vậy trò chơi mới có ý nghĩa.
Author: Lorian Mr
•7/17/2011 04:42:00 CH
Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
nên đừng trách…

Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…

Author: Lorian Mr
•7/14/2011 11:21:00 CH
Năm ngoái, khi ngồi nói chuyện với các anh bác sĩ ở khoa cấp cứu của một bệnh viện lớn tại Hà Nội, các anh ấy nói rằng: “Cuộc đời này mong manh lắm, bạn chỉ biết bạn sống như thế nào chứ không thể biết bạn sẽ chết như thế nào”. Câu nói đó thỉnh thoảng lại hiện lên trong tôi, và rồi hàng ngày tôi đọc những thông tin trên báo chí với những tin như: Mỗi năm ở Việt Nam có hơn 10.000 người chết vì tai nạn giao thông, có gần 100.000 người chết vì ung thư, có hàng chục ngàn người chết vị bệnh tật khác, có hàng ngàn trẻ em chết vì tai nạn, hàng trăm người chết vì ngộ độc thực phẩm và còn rất nhiều cái chết khác như đánh nhau do mâu thuận cá nhân, bị cướp, do túng quẫn, do thất tình rồi tự tử...
Author: Lorian Mr
•7/13/2011 11:30:00 CH
Ở cái vùng đất xa lạ này, khi ở một mình thì cảm giác lạc lõng trở lại.
Những thói quen hàng ngày bây giờ không thực hiện được, làm ta nhớ từng con người, từng con đường, góc nhỏ nơi ta ngồi.

Nhưng…
Một mình không có nghĩa là cô đơn.
Author: Lorian Mr
•7/12/2011 11:43:00 CH
Tôi không chắc rằng ngày mai tôi sẽ hoàn thành công việc, nhưng tôi sẽ không từ bỏ giữa chừng.

Tôi không chắc rằng ngày mai mọi người đều tốt với tôi, nhưng tôi sẽ luôn giúp đỡ họ khi cần.

Tôi không chắc rằng tôi không có yếu kém, nhưng tôi vẫn sẽ luôn nỗ lực trước hết vì chính bản thân mình.
Author: Lorian Mr
•7/12/2011 11:25:00 CH
Mình nghĩ soạn tin nhắn và gởi đi cũng là một thú vui hay. Trong những tin nhắn đó, nhiều khi mình cảm nhận được tình cảm của người khác gởi cho mình như thế nào. Thường thì những tin nhắn như vậy là mình vui vẻ, và mình có thói quen lưu giữ những tin nhắn đó lại thật lâu. Rồi một quãng thời gian sau, đọc lại những gì người khác đã viết từ trước tới nay mình biết được tiến triển của tình cảm, mối quan hệ thân sơ đều trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Author: Lorian Mr
•7/07/2011 09:16:00 SA
Chàng: Cuối cùng thì ngày này đã đến! Anh đã chờ mong quá lâu!

Nàng: Anh có muốn em ra đi không?

Chàng: Không! đừng có nghĩ tới chuyện đó

Nàng: Anh có yêu em không?

Chàng: Dĩ nhiên rồi! Cả ngàn lần cũng không đủ!
Author: Lorian Mr
•7/01/2011 02:11:00 CH
Nghĩ về anh là nghĩ về những khoảnh khắc không thể nào quên...

Đó là khi anh chở em trên phố, thỉnh thoảng anh lại đưa tay ra sau để nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em. Em thấy bàn tay anh thật ấm. Em yêu những cử chỉ quan tâm nhỏ bé ấy của anh. Cho đến tận bây giờ, em vẫn thấy thích cảm giác ngồi xem ti vi cùng anh, gác chân lên đùi anh và... để yên tay em trong tay anh.
Author: Lorian Mr
•6/30/2011 08:15:00 CH
Nhiều người không chỉ biết đến Chris Medina (sinh năm 1984 ở Chicago, bang Illinois, Mỹ) như là một nhân viên pha chế tại cafe Stabuck, mà còn biết đến anh với tư cách một thí sinh với chất giọng ấm áp trong cuộc thi American Idol năm 2011.

Mặc dù chỉ dừng lại ở top 24 nhưng rất nhiều khán giả nhớ đến Chris Medina và câu chuyện tình cảm động của anh với người vợ sắp cưới - Juliana Ramos.

Juliana Ramos đã bị tai nạn giao thông vào tháng 10-2009, trước ngày cưới hai tháng. Sau tai nạn cô bị tổn thương não và phải ngồi xe lăn. Chính anh là người đã chăm sóc cho Juliana Ramos suốt hai năm qua.
Author: Lorian Mr
•6/27/2011 11:01:00 CH
Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.

Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.

Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.

Em con gái mà lại thích café đen.

Anh con trai nhưng rất thích café sữa.
Author: Lorian Mr
•6/26/2011 07:11:00 SA
Sáng nay, trong khi sắp xếp những chồng thư cũ, tôi tình cờ đọc lại một bài thơ ngắn của Jacques Prévert mà cô bạn cũ nắn nót chép tặng trên một tờ thư có in hoa rất đẹp. Bài thơ vỏn vẹn năm câu được cô đặt vắt qua hai trang giấy một cách đầy ngụ ý.

Trang thứ nhất:

Tôi sung sướng và tự do
Như ánh sáng
Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi

Hai câu cuối bị đẩy qua trang sau:
Author: Lorian Mr
•6/25/2011 10:42:00 CH

Văn hóa tội lỗi được cho là thông dụng ở các nước phương tây trong khi văn hóa xấu hổ được coi là ngự trị ở các nước phương đông.

Sự khác biệt của hai nhóm văn hóa

Nhận thức về trách nhiệm và điều sai trái sẽ không giống nhau giữa các nền văn hóa, thậm chí cũng khác nhau với từng nhóm người với mức độ nhận thức khác nhau trong cùng hệ văn hóa.

Author: Lorian Mr
•6/22/2011 04:17:00 CH
Sẽ có lúc chúng ta tự dưng cảm thấy xa cách, kẻ bận rộn, người tất bật với bao việc trên đời, lúc đó ta mới thấy thời gian mình gặp nhau quý biết nhường nào, vậy mà khi đó đôi lúc cứ để thời gian trôi qua thật vô vị. Thế mới biết điều gì đã qua rồi, đã mất vẫn thường làm người ta nuối tiếc ít nhiều. Hình như tôi đang như thế...
Author: Lorian Mr
•6/21/2011 09:04:00 CH
Đi café một mình về, thấy phòng trống trơn, chắc dân tình đi ăn cơm xong rồi đi chơi luôn rồi.

Nhìn cái phòng trọ này, trống vắng, hiu quạnh, buồn tẻ, giống như thời gian những ngày hè năm đầu đại học. Tự dưng khi bạn bè lũ lượt về nhà hết, một số thì lại đi mùa hè xanh, trong khi mình thì lại hăng hái đăng ký làm đề tài trong hè. Cả một khu vắng bóng sinh viên trở nên buồn kinh khủng, có mấy người đâu. Ở trong phòng thí nghiệm lủi thủi một mình, về ăn cơm một mình, ngủ một mình, làm gì cũng một mình, không gian xung quanh như tô đậm thêm cái cảm giác lẻ loi của mình vậy. Bi kịch hơn ở chỗ lúc đó chẳng có điện thoại gì cả nên bạn bè cũng chẳng thể liên lạc được với nhau. Hành trang của mình khi đó chỉ là những album hình trong vài ngày về quê chơi, cứ đêm đêm lại lấy ra ngắm để đỡ buồn… ủy mị quá chăng?
Author: Lorian Mr
•6/21/2011 06:55:00 CH
Trong hành trình tạo dựng một cuộc đời có ý nghĩa, nếu bạn lỡ coi thường một trong 10 điều thiết yếu dưới đây, coi như bạn đã tự đánh mất một phần nhựa sống của chính mình.

Sức khoẻ: Lúc còn trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ…. Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ thì đã muộn.
Author: Lorian Mr
•6/21/2011 12:53:00 CH
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự ràng buộc một tâm hồn.

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghĩa là bình yên.

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.
Author: Lorian Mr
•6/19/2011 08:48:00 CH

Chỉ mới đi có vài ngày, khi về nhà lập tức là chạy lung tung rồi, đôi khi chỉ muốn nhìn dòng người qua lại, chỉ muốn cảm giác được có người thân quen đứng ngay sau lưng mình. Chợt thấy hình như mình yêu ĐN một cách cực đoan thiệt… cả gần 8 năm SG mà vẫn không làm mình thay đổi quan điểm của mình.
Author: Lorian Mr
•6/18/2011 05:53:00 CH
Bạn biết đấy, tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "Hmm, xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy."

Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!" Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.
Author: Lorian Mr
•6/18/2011 05:51:00 CH
Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ may mắn để nhận ra rằng mình có thể tuyệt vời đến thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là "vầng hào quang" quanh bạn không chói sáng.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ thông minh để hình dung ra một ngày nào đó mình sẽ có mặt trong hàng "top". Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không thể trở thành nhân vật đứng đầu.
Author: Lorian Mr
•6/16/2011 08:01:00 CH
rón rén bước vào nhà
mẹ giờ này đã ngủ
ngoài sân
tiếng chó sủa
ngoài sân
Author: Lorian Mr
•6/15/2011 08:23:00 CH
Những ngày ở Huế…

Là cơ hội xa rời bớt đi những thoải mái của cuộc sống thành thị, để coi mình có thể sống ổn với những điều kiện khó khăn hơn không.

Là cơ hội để mình có thể suy nghĩ về những điều mà mình chưa nghĩ tới khi cuộc sống đầy đủ, tiện nghi, nhàn hạ có thể đã che mờ đi.
Author: Lorian Mr
•6/15/2011 07:15:00 CH
Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không...

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không...
Author: Lorian Mr
•6/12/2011 10:17:00 CH
Cứ giả vờ như chúng ta đã đứng kề bên vực thẳm
dù ai cũng nhìn thấy con đường dài trước mặt
cứ giả vờ như một giây phút nữa trái tim ta ngừng đập
đừng đi…

Author: Lorian Mr
•6/04/2011 04:26:00 CH
Cuộc sống thật công bằng vì nó luôn cho chúng ta nhiều sự lựa chọn:

Hạnh phúc hoặc đau khổ

Vui hoặc buồn

Cười hoặc khóc

Cho hoặc nhận

Theo đuổi hoặc từ bỏ

Tin tưởng hoặc nghi ngờ

Phải hoặc trái

Trắng hoặc đen...
Author: Lorian Mr
•6/01/2011 10:27:00 SA
Câu chuyện dành tặng cho những ai đã từng tổn thương vì tình yêu. Cho dù tình yêu ấy có đẹp hay buồn đến dường nào thì nó vẫn là những gì đã qua. Ta vẫn phải sống và không ngừng hi vọng vào những gì tốt đẹp ở ngày mai. Chỉ khi ta trân trọng quá khứ, yêu thương hiện tại thì hạnh phúc sẽ đến ở tương lai.

Người ta nói khi thất tình thì nên đi xa để khuây khoả và cũng để trái tim được tĩnh lặng sau tất cả những gì đã qua. Bạn bè và gia đình động viên cô nên đi đâu đó. Nhưng không, làm thế là trốn tránh. Dù có đi xa đến đâu thì những gì đã xảy ra vẫn ở vẹn trong tim như cuộn phim dù muốn xóa cũng chẳng thể xóa được. Khoảng thời gian đầu, khó khăn biết dường nào khi cô chống chọi với nỗi nhớ, niềm đau và cơn ác mộng giữa đêm. Nhưng rồi cô cũng quen dần, sống và chấp nhận những gì đã qua khiến tim cô chai sạn dần trước cuộc đời lúc nào không hay.
Author: Lorian Mr
•6/01/2011 10:14:00 SA
Trang web này tuy không có nhiều hình, nhưng những hình nó có đều có chất lượng cao và rất đẹp.
Mình sử dụng mấy cái hình này cho desktop của máy.

http://www.graffitiwallpaper.com

Author: Lorian Mr
•6/01/2011 09:31:00 SA
Em ứ lấy chồng công an đâu
Pháp luật luôn luôn ở trong đầu
Đêm về hai đứa đang yên giấc
Giật mình anh hỏi giấy tờ đâu?

Em ứ lấy chồng bộ đội đâu
Mũ cối luôn luôn đội trên đầu
Đêm về hai đứa đang yên giấc
Giật mình anh hỏi bắn vào đâu?
Author: Lorian Mr
•5/23/2011 10:46:00 CH
Nhiều lần, lòng lại cứ chú tâm suy nghĩ về một vấn đề nào đó, thế rồi gây ra nhiều hệ quả là đầu óc cứ nghĩ vẩn vơ, dành quá nhiều sức lực chỉ để tính toán những tình huống mà mình biết dễ gì xuất hiện. Và rồi… nó không xuất hiện thiệt, thế là lại cảm thấy buồn vì những gì mình bỏ công ra không gặt hái được kết quả như mong muốn.

Lần này cũng vậy, đầu óc cứ suốt ngày suy nghĩ, đêm đêm lại có khi không ngủ được, người càng ngày càng gầy đi. Bản thân không lo chăm sóc, càng ngày càng xuống cấp đi. Nhưng… vẫn chưa đến lúc, đến cái thời điểm mà mình nhận ra không cần phải tự làm khổ mình để phục vụ cho suy nghĩ lung tung của mình. Mình phải yêu bản thân mình trước, và thế là lao vào những công việc quần quật để cho đầu óc bớt suy nghĩ nhiều đi, kết quả được lợi 2 bên: hiệu quả công việc và tinh thần, mỗi đêm về lại có thể nằm thẳng người ra mà làm một giấc đến sáng, không còn sức lực đâu mà tính chuyện này nọ làm chi; công việc thì giải quyết được nhiều hơn, có nhiều chuyện để biết hơn. Mình có cách giải quyết vấn đề tuy hơi cũ nhưng hiệu quả ghê, có điều mình chỉ áp dụng cách này khi mà lòng dù có muốn níu kéo lắm nhưng cũng gần như kiệt sức rồi, nói chung là hơi muộn.

Bây giờ đã muộn chưa? Vẫn chưa đâu, mới chỉ là sự bắt đầu của những tháng ngày ngụp lặn trong sự suy nghĩ, vui có buồn có, và một sự kết thúc chưa biết có hậu hay không.
Author: Lorian Mr
•5/21/2011 08:20:00 SA
1. Người khách tình cờ

Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.

Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?


Author: Lorian Mr
•5/21/2011 07:37:00 SA
Mỗi người một cách yêu!

Có người khi yêu thì yêu hết lòng hết tâm. Yêu không tính toán cũng chả đòi hỏi gì. Yêu là yêu và sống hết mình vì tình yêu đó.

Cũng có người yêu nhiệt tâm như thế, nhưng cũng dễ lay động. Yêu thì yêu lắm, mà say nắng thì cũng thường lắm. Thế nên sớm bắt đầu, sớm kết thúc và lại sớm bắt đầu. Tuy nhiên với ai thì cũng rất nghiêm túc.
Author: Lorian Mr
•5/18/2011 10:04:00 CH
Lại một ngày buồn để tiếp tục chính sách viết blog khi tâm trạng không vui.

Đây là những ngày rất khó ngủ, mắt thì lúc nào cũng lim dim, nhưng khi nằm xuống thì đầu óc lại suy nghĩ miên man. Và rồi giấc ngủ cũng tới, phảng phất, để rồi lại thức, lại ngủ, cứ như vậy… Để rồi hôm qua, một anh hỏi mình thức khuya lắm sao mà đi làm lúc nào mặt cũng buồn ngủ, còn hôm nay thì một người nữa quở mình gầy gộc quá. Đó là lý do để viết bài này.
Author: Lorian Mr
•4/23/2011 09:06:00 CH
Tự dưng lại có một cô gái trẻ đẹp về ở cùng nhà. Ngủ dậy, nhìn sang thấy một người đang nắm bên cạnh, ngoan ngoãn như chú mèo con, tự dưng lòng ấm lại, ngọt ngào…

Ngẫm lại thì đâu có cái gì là tự dưng mà đến, nhất là với một món quà vô giá thế này. Mình đã phải chinh chiến trên tình trường bao năm, với những kinh nghiệm máu xương, cả những vết sẹo lâu lành. Phải qua bao tháng ngày chạy theo người ta mà tán tỉnh, mà xum xoe…
Author: Lorian Mr
•4/23/2011 10:31:00 SA
Một bài hát hay, thể hiện được cái tôi của người phụ nữ, sự mạnh mẽ của họ. Không phải bất cứ khi nào tình yêu tan vỡ, họ sẽ trở nên suy sụp, đôi khi nó là động lực để họ trở nên cứng rắn và mạnh mẽ hơn.



Lời nhạc:

You think that I can't live without your love
You'll see,
You think I can't go on another day.
You think I have nothing
Without you by my side,
You'll see
Somehow, some way
Author: Lorian Mr
•3/21/2011 08:04:00 CH
There were nights when the wind was so cold
That my body froze in bed
If I just listened to it
Right outside the window

There were days when the sun was so cruel
That all the tears turned to dust
And I just knew my eyes were
Drying up forever
Author: Lorian Mr
•3/20/2011 09:11:00 CH
Lâu nay vẫn ngầm mặc định rằng trong lớp chỉ còn lại 3 thằng, cứ “cù bơ cù bất” hết ngày này tháng nọ cứ đi đám cưới bạn bè suốt. Chưa đứa nào lo có bồ chứ nói chi đến lấy vợ.
Author: Lorian Mr
•3/13/2011 10:23:00 CH
Saving All My Love For You là lời tâm sự của một cô gái về mối tình dang dở. Sự luyến tiếc và những ký ức về người yêu trong tâm trí cô gái ấy giống như một nỗi buồn không thể chia sẻ với ai, ngoài chính mình. Nhưng nỗi niềm ấy khi thể hiện qua âm nhạc lại khiến người nghe có một cảm giác bay bổng, thanh thản đến lạ lùng. Tình yêu là nỗi đau ngọt ngào nhất mà chỉ có những ai từng trải qua nó mới có thể cảm nhận được.

Ra đời từ mùa hè năm 1985, đây là một trong những tình khúc thể hiện rõ nhất đẳng cấp diva của Whitney Houston.(vnexpress.net)



Lời nhạc đây:

A few stolen moments is all that we share
You've got your family, and they need you there
Though I've tried to resist, being last on your list
But no other man's gonna do
So I'm saving all my love for you

It's not very easy, living all alone
My friends try and tell me, find a man of my own
But each time I try, I just break down and cry
Cause I'd rather be home feeling blue
So I'm saving all my love for you

You used to tell me we'd run away together
Love gives you the right to be free
You said be patient, just wait a little longer
But that's just an old fantasy
I've got to get ready, just a few minutes more
Gonna get that old feeling when you walk through that door
For tonight is the night, for feeling alright
We'll be making love the whole night through
So I'm saving all my love
Yes I'm saving all my love
Yes I'm saving all my love for you

No other woman, is gonna love you more
Cause tonight is the night, that I'm feeling alright
We'll be making love the whole night through
So I'm saving all my love
Yeah I'm saving all my love
Yes I'm saving all my love for you
For you, for you
Author: Lorian Mr
•3/11/2011 11:03:00 CH
Nếu bạn không chấp nhận quá khứ của một người thì đừng cố yêu người đó.
Là con người, ai mà không có quá khứ.

Nếu bạn không chấp nhận tính xấu của một người thì đừng cố yêu người đó.
Là con người, chẳng ai hoàn hảo.

Nếu bạn chưa thật sự hết yêu người cũ thì đừng cố gắng yêu người khác.
Bạn sẽ tiếp tục làm tổn thương chính bạn và người đó.
Author: Lorian Mr
•3/04/2011 10:18:00 CH
PN - Chị hiền lành, con nhà gia giáo, nghề nghiệp ổn định. Thời con gái, có nhiều người theo đuổi, không biết sao chị lại chọn anh.

Anh hỏi, chị chỉ cười “tuy anh nghèo, ít học nhưng hiền lành, vững chãi, có thể làm chỗ dựa cho em, em chỉ cần có thế!”. Anh thấy mình là người đàn ông may mắn và hạnh phúc khi yêu chị và được chị yêu. Yêu nhau hơn hai năm, anh chị tổ chức cưới. Cuộc sống vợ chồng những ngày đầu diễn ra đúng như hình dung của anh chị: hạnh phúc ngập tràn. Mấy tháng sau, anh phải đi làm xa, chị chấp nhận cảnh vợ trẻ xa chồng. Những lần anh báo về thăm nhà, chị ngóng trông, hồi hộp như ngày mới yêu, cuống quýt chuẩn bị những món ngon anh thích. Anh đi, chị lại bịn rịn, nước mắt ngắn dài.
Author: Lorian Mr
•2/27/2011 09:57:00 CH
Một bài hát của Rumani, rất hay đến nỗi mình giới thiệu tới 2 lần.
Lần này là một màn trình diễn rất ấn tượng, rất hay.

Author: Lorian Mr
•2/24/2011 10:15:00 CH
Khi người ấy không yêu bạn, đừng bao giờ gọi điện thoại cho người ấy nữa. Xin bạn đừng chờ đợi, đừng bao giờ lừa dối chính mình.

Khi người ấy không yêu bạn, xin bạn ở trước mặt người ấy đừng bao giờ rơi nước mắt, khi đau ốm đừng bao giờ nói cho người ấy nghe. Chỉ là cần phải nhớ, chỉ có người yêu mình, mới thực sự có thể tiếc thương cho bạn. Mà không phải là sự đồng tình một cách thờ ơ, thương hại.
Author: Lorian Mr
•2/15/2011 10:30:00 CH
Lúc nào cũng vậy, trong một xã hội luôn luôn tồn tại những nghịch lý. Có những nghịch lý nhỏ nhặt, vụn vặt đời thường, hoặc ngược lại. Có những nghịch lý mà bản thân nó là động lực cho sự phát triển của con người, của xã hội, nhưng cũng có những nghịch lý không giúp ích cho con người bao nhiêu, còn làm cho xã hội không phát triển được, làm cho đất nước mãi không bao giờ ngẩng cao đầu vươn mình ra thế giới. Như vậy có những nghịch lý cần tồn tại và có những nghịch lý cần loại bỏ.
Author: Lorian Mr
•2/15/2011 10:11:00 CH
Một số tác phẩm đoạt giải trong cuộc thi ảnh thiên nhiên danh giá nhất thế giới - Nhiếp ảnh gia Môi trường Thiên nhiên Veolia của năm 2010.

Author: Lorian Mr
•2/13/2011 05:38:00 CH
Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi. Anh là con độc đinh, cha mẹ quý hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật.

1. Cảnh nghèo

Ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một lòng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói ph ải cưới một cô vợ hơn tuổi cho thằng cháu đích tôn thì nó mới qua được vận hạn.

Bà nội đương nhiên tin vào lời Phật dạy chúng sinh nơi khói hương vòng quanh chuông chùa ngân nga, bởi thế ông bà nội bàn tính, đưa lễ hậu, kháo tin quanh vùng tìm mối nhân duyên cho anh.
Author: Lorian Mr
•2/09/2011 06:39:00 CH
Chúng ta không thể nào đến được với nhau.

Author: Lorian Mr
•2/08/2011 11:51:00 CH
Năm mới đến rồi, mình đã kịp xác định xong những nhiệm vụ cần thực hiện trong năm nay. Nhưng thường thì một năm gọi là thành công khi những việc mình thực hiện được trội hơn những vấn đề còn tồn tại. Mình ít khi nhớ những điều mình đã thành công, nhưng hay nhớ những điều mình chưa làm được. Vậy nên năm nay mình chú tâm vào giải quyết những điều mình cảm thấy nó sẽ cản trở mình.
Author: Lorian Mr
•2/06/2011 11:18:00 CH
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em ông là giáo viên cấp 1 trường làng.

Mỗi buổi chiều ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Author: Lorian Mr
•2/02/2011 10:18:00 CH
Vừa đủ HẠNH PHÚC để tâm hồn cảm thấy ngọt ngào.
Vừa đủ THỬ THÁCH để có cơ hội rèn luyện
Vừa đủ PHIỀN MUỘN để thấy mình là một con người
Vừa đủ HY VỌNG để đón chờ hạnh phúc
Vừa đủ THẤT BẠI để biết khiêm nhường
Vừa đủ THÀNH CÔNG để thêm nhiệt huyết
Vừa đủ BẠN BÈ để bớt cô đơn
Vừa đủ VẬT CHẤT để được thảnh thơi sống
Vừa đủ NHIỆT TÌNH để đi đến cùng các dự tính
Vừa đủ NIỀM TIN để xua đi những phút ngã lòng
Vừa đủ NGHỊ LỰC để nói không với cái xấu
Vừa đủ TÌNH YÊU để thực hiện hy vọng và ước mơ!

http://chungta.com/
Author: Lorian Mr
•1/26/2011 10:08:00 CH
Một dịp mình đi Huế trong tháng này.

Ngay từ cái khâu lên đường cũng đã lắm gian nan. Nếu buổi sáng khởi hành thì đã thong thả rồi, đằng này vì công việc không thể bỏ được nên trưa mới khởi hành mà hạn cuối là 2 giờ chiều phải tới nơi hẹn. Trong tình thế không có nhiều lựa chọn, dù trời lạnh, khá lạnh mình vẫn quyết định chạy xe máy đi cho chủ động được thời gian. Vậy mà trong lúc chạy còn đi lộn đường nữa chứ, mất cả chục phút.
Author: Lorian Mr
•1/23/2011 10:40:00 CH
Đôi lúc trong cuộc đời, ta suy nghĩ về sự nghịch lý của đời sống. Mình đã từng nhiều lần nghĩ giống như tác giả bài viết này
Lorian

Có những lúc, nhìn nắng chiều rơi chầm chậm bỗng thấy lòng buồn vô cớ. Có những lúc thấy lòng mình trống rỗng, nghĩ mãi không biết đang buồn hay vui. Có lẽ trong cuộc sống này không ai là không có lúc rơi vào cái cảm giác hụt hẫng đó.

Sáng nay thức dậy tự nhiên thấy nhớ về thời còn đi học sao mà vô tư quá, chẳng phải suy nghĩ, bon chen gì về cuộc sống. Cứ tung tăng cắp sách đến trường học ngày hai buổi, tha hồ đùa vui với chúng bạn.
Author: Lorian Mr
•1/23/2011 02:42:00 CH
Một bài hát đã rất nổi tiếng trong bộ phim Titanic (năm 1997)

Lời nhạc đây:

My heart will go on
Tác giả: James Horner - Will Jennings
Trình bày: Celine Dion

Every night in my dreams
I see you. I feel you.
That is how I know you go on.
Author: Lorian Mr
•1/17/2011 12:50:00 SA
Một năm đã trôi qua…

Nếu tính chi li thì rất nhiều chuyện đã xảy ra, riêng những gì mình viết mỗi tháng đã là nhiều rồi. Nhưng cái mừng nhất là mình đã có thể tự lo cho cuộc sống của mình, và cái lo buồn nhất là những mâu thuẫn vẫn chưa thể nào giải quyết xong được, cứ đến hẹn lại lên. Nơi yên bình nhất đôi khi cũng là nơi nhiều sóng gió nhất. Khi mưa xuống người không có chỗ trú.
Author: Lorian Mr
•1/16/2011 10:53:00 CH
Endless Love là bộ phim tình cảm lãng mạn của Franco Zeffirelli sản xuất năm 1981 dựa vào tiểu thuyết cùng tên của nhà văn novel by Scott Spencer.

Nhạc phim là bài hát Endless love được thể hiện bởi Diana Ross và Lionel Richie là một bài hát rất thành công cho dù bộ phim không được đón nhận nhiệt liệt.

Lời nhạc:

Endless love
(Diana Ross và Lionel Richie)

My love
There's only you in my life
The only thing that's right
Author: Lorian Mr
•1/15/2011 10:32:00 SA
Lâu rồi mới biết thêm được một bài hát hay về Sông Hàn, về Đà Nẵng quê mình. Cảm ơn nhạc sĩ An Thuyên.

Lời nhạc:

Tìm lại bóng dáng tuổi thơ tôi trong lấp lánh nước Sông Hàn, có con Còng gió lang thang, bãi sông vô tình có nhớ tuổi thơ ham chơi ngày ấy để câu đồng dao lấm bùn.
Author: Lorian Mr
•1/11/2011 05:35:00 CH
Một thanh niên đến gặp trưởng một nhóm đốn gỗ xin việc làm. Người này trả lời:

- Để xem anh đốn cái cây này như thế nào đã.

Người thanh niên bước tới và đốn cái cây to đó 1 cách rất kỹ thuật. Quá ấn tượng, người trưởng nhóm nói:
Author: Lorian Mr
•1/10/2011 09:37:00 CH
Chợt nảy ra đề tài để viết nên phải tranh thủ viết ngay, không thì lại tụt hết cảm hứng.

Một khoảng thời gian ham tìm tòi học hỏi ghê luôn, và một khoảng thời gian chẳng muốn làm cái gì. Mình cứ bị cuốn theo cuộc sống ngày làm việc 8 tiếng, tối tối lại đi uống café chứ chẳng muốn ở nhà, về tới nhà rồi thì chẳng còn nhiều thời gian để làm công việc khác. Thời gian như vậy qua rất nhanh, mình cứ ngỡ như là mỗi ngày của mình chỉ có vài tiếng thôi. Từng ngày như vậy trôi qua.
Author: Lorian Mr
•1/09/2011 11:37:00 CH
Vậy là cũng tới tháng cuối cùng của năm rồi, cũng xảy ra nhiều việc nổi bật.

Mình nhận ra là giao tiếp xã hội của mình ít quá, cứ đi làm, tối về lại cũng chừng đó đứa ngồi uống café, lại về căn phòng tĩnh lặng để rồi hôm sau lại lặp lại những việc như vậy. Cần phải năng đi hơn, để đôi khi có những cuộc gặp tình cờ, để nghe ai đó nói rằng chúng mình có duyên với nhau, chỉ có điều hơi trễ thôi.
Author: Lorian Mr
•1/05/2011 09:25:00 CH
Tôi chỉ có bấy nhiêu
giữa phố phường chẳng phút nào lặng lẽ
một đam mê để còn lúc gào lên hăm hở

Ăn cơm bụi
và thỉnh thoảng ngửa mặt uống nước mưa
thói quen muỗng nĩa
đã làm tôi run tay khi có lần so đũa
ngày xưa tôi biết cầm mà!...