Hôm qua dẫn mấy đồ đệ đi ăn, hình như chẳng thay đổi gì.
Tối về coi bắn pháo hoa ở Đà Nẵng, đúng là đẹp tuyệt, tiếc là không có cơ hội coi tận mắt, như vậy chắc vui lắm. Mong là năm sau sẽ được coi.
Gọi điện về nhà, biết được Trung tá về hưu bị đau dạ dày nằm viện hơn 10 ngày nay rồi, nhưng vẫn “ham vui” đi coi bắn pháo bông. Ai biểu lúc trai trẻ bia rượu nhiều quá chi. Mà thật ra khi mình thích một cái gì đó, hay là mình vui quá, khó mà suy nghĩ đến hậu quả sẽ xảy ra như thế nào, chỉ cần giây phút hiện tại hạnh phúc là được. Có mấy ai suy nghĩ thấu đáo mọi vấn đề từ đầu tới cuối đâu.
Bắt đầu nghiên cứu đề tài để làm tốt nghiệp, suốt ngày chạy nhong nhong trên đường, cả người rã rời, nhưng sáng hôm sau vẫn đi tiếp được, lòng vẫn tràn đầy sinh khí. Đơn giản vì đầu óc không mệt, chỉ mệt thể xác thôi là có thể phục hồi.
Mà ở chỗ làm cũng vui, mấy đứa nhỏ suốt ngày cười nói vui vẻ, làm mình cũng bộc lộ cái nhí nhảnh ra. Tuần nào cũng có phi vụ ăn nhậu cả.
Đã huỷ chuyến đi vườn xoài, vậy là chủ nhật vẫn theo lịch bình thường. Hy vọng tuần này đá bóng sẽ không bị chấn thương gì cả.
Biết được cu Ánh đã đi làm, vui và mừng cho nó, cố gắng lên nha bạn.
Lâu rồi, từ khi bắt đầu làm đề tài tới nay mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
Đúng là cái thật chỉ có một, cái giống thật thì có biết bao nhiêu. Người ta nói rằng thời gian sẽ cho biết cái nào thật, cái nào giả, nhưng có thời gian để chờ đợi đến khi điều đó xảy ra không. Vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng. Yêu hay không yêu, chỉ mình mình biết; nhưng thật hay không thật thì làm sao biết được. Để có khi mãi nuối tiếc một cái gì đó hư vô đã rơi khỏi tầm tay. Những cuộc tình đổ vỡ, rồi những cuộc tình mới bắt đầu, không phải là giả dối, chỉ là vì không thể quên những gì đã là kỷ niệm. Con người sẽ chững chạc hơn theo thời gian, và khi gặp lại, nhìn họ kỹ hơn chút, có thay đổi gì không, sót lại chút gì?
Mấy ngày gần đây người lẩn thẩn ghê, cứ nghĩ đi đâu không à, chắc do trời nóng mà người không bình thường hay sao nữa.
Sg 4-19-3-2008
Không gian thật rộng rãi, ở nơi nào đó, tự dưng có 1 thằng tính gây mình, gọi thêm 2 thằng nữa. Sao không như lúc trước, mơ mình võ công đầy mình nhỉ, nhưng cuối cùng cũng chẳng thấy tụi nó đâu cả, mình chỉ chạy trên con đường rộng thênh thang tìm mọi người.
Vẫn đi làm việc như bình thường, mấy đứa nhỏ thuê ở đâu mấy cuốn truyện. Đọc lại Candy, vẫn còn thấy hay lắm, và nhớ lại khi xưa trốn nhà đi đọc truyện. Tối về đọc lại truyện này chút. Mà trang web cho down truyện Touch giờ bắt đóng tiền mới cho down, biết vậy trước tết down cho hết về luôn, chán ghê.
Các chuyên gia tại hai trường đại học ở Plymouth và Durham (Anh) đã phân tích dữ liệu trên tất cả các câu lạc bộ bóng đá Anh từ Thế chiến 2, và phát hiện thấy những đội nhà trong trang phục đỏ thường giành chiến thắng.
Các đội khoác áo màu cam hoặc vàng có kết quả tồi tệ nhất. Nhưng khi phải thi đấu xa nhà, kết quả giữa các đội không có gì khác biệt.
Các nhà nghiên cứu tin rằng, có thể việc mặc áo đỏ đã mang lại hưng phấn tâm lý. Cho đến nay, màu đỏ thẫm vẫn thường đi kèm với sự hung hăng, thống trị ở đàn ông.
"Chúng tôi đã có vài lời giải thích khả dĩ", giáo sư Robert Barton, từ Đại học Durham, cho biết.
"Trước tiên, qua thời gian, các cổ động viên có thể bị thu hút một cách vô thức vào câu lạc bộ mặc trang phục đỏ, vì thế câu lạc bộ này phát triển nhân lực của mình ngay trong chính cộng đồng".
"Sau nữa, có thể có một sự kích thích tâm lý tích cực do việc mặc trang phục đỏ mang lại trên sân bóng".
Theo VnE
Blog của mình thì nhiều bài viết hơn rồi, hay nhất là đã up được nhiều hình lên mạng, sắp hoàn thành tâm niệm của mình với lớp cách đây vài năm.
Mà hôm nay được tin là đã huỷ chuyến đi chơi vào cuối tuần này. Mọi người ai cũng có lý do của riêng mình. Trước đây mình cũng như vậy nên không trách ai cả, chỉ buồn là không thể làm việc mình muốn làm được. Đâu phải ai cũng ham vui như mình đâu.
Bài số 317
Xa xa những ngôi biệt thự
Nơi ta chẳng bao giờ đặt chân tới
Những bông hoa vàng
Xoã tóc thướt tha
Đẹp như… 1 giấc mơ
Trên chiếc cầu bắc ngang 2 bờ nỗi nhớ
Hay giữa thực và hư
Người con gái ngày xưa thong thả bước
Ta ngắt cánh hoa vàng
Đi tới…
Không tặng người
Lướt qua cuộc đời
Ai gọi tên?
Không nhận ra người con gái
Đã thay đổi nhiều
Cảnh quay nhân vật phụ chỉ có bấy nhiêu
Còn lại 2 nhân vật chính
Thân thiết như chưa một lần trắc trở
...
Giấc mơ tan
Ai hiểu được mới lạ, những bài khác từ từ đưa lên sau. Hehe
Bài 329
Trận đấu
Thấy bóng dáng em
Cạnh căn phòng
Ngập tràn hạnh phúc
Trên con đường mênh mông
Mỗi người chọn một tuyến
Đi đến đích
Lúc quanh co, rối rắm
Lạc vào nơi xa lạ
Bình tĩnh
Sẽ tìm được lối ra
Đi tiếp con đường
Và hạnh phúc
Bài 330
Rồi người con gái
Biết mặt, nhưng xa lạ
Bỗng trở nên thân thiết
Tự bao giờ
Từ khi bạn Ánh tặng mình bài thơ tự do, mình cũng hay làm thơ tự do ghê đi. Đôi khi chẳng ra câu cú gì cả, nghĩ sao viết vậy thôi.
Mà cứ tưởng mình hết cảm xúc làm thơ từ khi tốt nghiệp đại học rồi chứ, ai ngờ lấy lại phong độ từ lúc nào không rõ. Cố gắng thì một ngày nào đó sẽ lấy lại được những thứ đã bỏ quên thôi mà.
Bao nhiêu lần tự kiểm điểm lại mình, tự điều chỉnh lại mình để khỏi đuối sức, và hôm nay là thêm 1 lần nữa. Cuộc sống như vầy là tạm ổn, để tiếp tục bước đi về nơi xa xôi chưa biết đó. Bạn gọi điện hỏi thăm, tình hình Đà Nẵng đang biến động, cu Ánh đang xin việc làm, còn bé Hường không biết buồn chuyện gì, chưa hỏi thăm nữa.
Lúc chiều đi đá banh, ngang qua con đường thiệt đẹp, vì đơn giản có nhiều cây, bóng nắng xen kẽ lá làm thành những tia chiếu xuống lòng đường. Cây bằng lăng to lớn đứng bên toả hoa tím ngắt, lâu lắm mới gặp được con đường đẹp ở Sài Gòn này.
Đá bóng gì mà chỉ có đứng chụp gôn thôi mà đã thở phì phò, chân tay mỏi mệt, đau cơ ào ào. Vào chạy lát là thở không kịp, mong sao lấy lại được thể lực như trước đây, chỉ cần 60% thôi là đủ; còn sự linh hoạt được 80% thôi là tốt rồi. Những ngày xưa là những ngày huy hoàng, và sẽ cố gắng những ngày sau vẫn sẽ là những ngày huy hoàng…
Sg Cn-16-3-2008
Con gái vẫn thường nông nổi thế
Dường như ở đâu hay thời nào cũng vậy, các cô gái mới lớn, đến tuổi "cập kê" thường ấp ủ trong tim những bóng hình đầy mộng tưởng. Người ấy phải cao to, đẹp giai, không lắm lời, đừng lúc nào cũng toe toét mà phải tế nhị, điềm tĩnh, phong trần, dũng cảm, lãng mạn hào hoa...
Hầu như tất cả mọi người đều thích bàn đến tình yêu, nên mình cũng đua đòi ham vui nói về tình yêu nữa chứ nhỉ, thiếu nó thì còn gì ý nghĩa nữa
Jun 30 2006, 05:32 PM
Love is a game… that we play by our hearts and we don’t care how hard it can be…
The answer for a problem of love, may not be found easily.
The end is for the one who don’t give up
But it may takes a lifetime to search for…
Thật ra đơn giản hạnh phúc là... hạnh phúc. Một việc diễn ra như vậy, lúc này ta cho là nó không hạnh phúc, lúc khác ta lại cho là nó hạnh phúc. Tất cả chỉ là cảm nhận của mình mà thôi. Có lẽ là nói theo lý thuyết thì đơn giản lắm, vậy hãy chứng minh là mình đã nhìn thấy hạnh phúc ở đâu trong chính đời sống thực của mình đi.
Chuyên mục này tôi xin dành tặng riêng cho người bạn tên Ánh của tôi, mày hãy tự khám phá ra hạnh phúc của mày đi nha Ánh.
Phim và truyện, là 2 mảng hoàn toàn khác nhau, nhưng có điểm chung là đều gởi gắm cho ta một thông điệp nào đó. Mỗi bộ phim, mỗi bộ truyện gởi cho ta một lời nhắn nhủ để ta sống một cuộc đời tươi đẹp hơn. Đó là khả năng thiên tài của những người đạo diễn phim, những tác giả truyện.
Jul 18 2006, 11:16 AM
Xin giới thiệu bộ truyện tranh tôi rất thích: Cha con phá án. Đọc truyện này cho ta cảm giác yên bình trong một xã hội không yên bình. Những người hy sinh cuộc đời của mình cho bình yên, những mẩu chuyện đầy ắp tình người. Rất đáng coi
Tỏi:
Có thể nói tỏi là thức ăn có tác dụng chống lại bệnh tật mạnh nhất. Nhiều công trình nghiên cứu đã chứng minh hiệu lực của nó, nhất là đặc tính kháng virus (tỏi diệt được các virus gây cảm, cúm). Tiến sĩ James North, một nhà vi sinh vật học thuộc Đại học Brigham Young, khuyên: "Khi cảm thấy bắt đầu đau họng, bạn hãy ăn ngay tỏi là có thể hết hẳn".
Dùng trong y học
Muối clorur natri dùng chế tạo huyết thanh sinh lý bằng cách pha trong nước tinh khiết (nước cất hai lần) theo tỷ lệ 0,9%.
Đấy là một dung dịch trung tính: độ pH 6-7 và đẳng trương, rất cần thiết khi dùng tiêm chích. Dung dịch huyết thanh sinh lý (dân gian thường gọi là “nước biển”) được dùng tái lập cân bằng natri và clorur dưới dạng ion trong các trường hợp mất nước ngoài tế bào, dùng làm chất dẫn truyền thuốc trong điều trị.
Nhạc là một phần của phương tiện làm cho cuộc sống trở nên đẹp hơn. Tâm hồn của nhạc chính là giai điệu, nhưng chỉ khi kết hợp với lời nhạc được gởi gắm bởi người nhạc sĩ, kiệt tác mới được nảy sinh. Tôi ngưỡng mộ họ, những người làm cho cuộc sống đẹp lên rất nhiều
Jul 18 2006, 11:00 AM
... Một lần nào đó bước bên em âm thầm
Một lần nào đó ta vẫn không nói yêu người...
... Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc màu
Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người
Lời rất hay đúng không?
Jul 20 2006, 03:13 PM
Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
Cảm ơn người
Jul 20 2006, 03:19 PM
Riêng ta vẫn còn như còn tất cả
Chỉ thiếu một người người ấy em ơi
Riêng ta vẫn còn còn thương còn nhớ
Chỉ thiếu một lời an ủi mình thôi.???
...
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa...
...
Cuộc tình đó đã thoát xa tầm tay
Tiếng hát em còn đây tơ vương lệ thấm đầy
Hồn còn say men ái ân chiều ấy
Bóng dáng em còn đây đã khuất sau trời mây
Em đi rồi thành phố hôm nay
Mưa giăng đầy lạnh buốt tim này
Em đi rồi kỷ niệm xưa còn đấy
Em đi mất rồi còn nhớ chăng tình này ...
Lời rất hay, nhưng nghe buồn hiu à. Hát cứ hát, nhạc buồn cứ buồn, miễn là mình luôn vui là được
Jul 20 2006, 03:33 PM
Ôi biết bao lời đắng cay trên miệng đời
Ðã xua tan giấc mộng lứa đôi
Anh vẫn mơ hình bóng em yêu suốt đời
Dẫu không bao giờ đến bên người
Bạn thân ơi! Có khi nào bạn cảm thấy lòng người thật phũ phàng không? Đôi khi họ không hề muốn làm ta đau, nhưng vì một lý do nào đó, họ đã vô tình hay hữu ý mà làm vậy. Dù sao thì nó cũng ảnh hưởng, vấn đề là phải biết giứ vững mình trước mọi cơn gió độc.
Tôi nhớ hình như là bạn đã giận vô cớ tôi vài lần vì nghe phong phanh người khác nói chuyện về tôi rồi đúng không?
Sep 9 2006, 08:38 AM
Cánh Chim Cuối Trời
Ngoại Quốc (Trung Hoa)
Minh Tâm
Cánh chim bạt gió tung lượn đó
Vượt ngàn khó, không mỏi cánh bay
Bay đi bay đi khắp phương trời
Lướt qua biển cả, qua đồi núi, qua đồng cỏ
Bay lượn trời mây bao la
Chim bay mãi về đâu?
Chập chùng ngàn phương bóng xế
Kìa chân mây còn xa mù khơi
Mà lòng chẳng màng trần thế
Phương xa xăm ra đi không dừng chân
Vút trên đầu núi, mây bạt trắng
Trên ngọn gió, không mỏi cánh bay
Bay đi bay đi khắp phương trời
Đã xa rồi những, bao ngày tháng nghe mòn mỏi
Xa rồi trần gian vây quanh chân ta những bùn nhơ
Hồng trần còn nhiều gian dối
Ta không ham lợi danh cuồng si
Tìm về vùng trời quên lãng
Ta phiêu du rong chơi trong trời mây, ahha...
Nơi không gian, đôi ta chẳng phiền lo
Khi cuộc đời còn nhiều hận thù tranh đua công danh
Để những nỗi hận dâng bao thương đau chất cao
Lửa hận thù lòng người
Còn nhiều tâm tư gian ngoa dối trá
Sao ta không thương, gây oán thù chi???
Nếu một ngày thật gần
Cuộc đời nhân gian vui tươi thắm thiết
Chẳng còn muộn phiền lòng người đổi thay
Cánh chim Bàng lại về
Một thời khi xưa yêu thương sẽ mãi
Vui tươi khi nhân gian chẳng buồn lo
Chốn phiêu bồng
Một vụ tai nạn kinh hoàng xảy ra tại Nga vào tháng 8/2004, hai chiếc máy bay đã rơi cùng một lúc tại hai địa điểm cách nhau khoảng 720km, cướp đi mạng sống của 90 người gồm cả phi hành đoàn và hành khách. Trong khi Cơ quan Điều tra liên bang Nga đang có mặt tại hiện trường ở khu vực Rostov và Tula để điều tra, phân tích nguyên nhân gây ra tai nạn thì các nhà khoa học tại thành phố Saint Peterburg đã biết được rằng đó là một vụ khủng bố. Họ đã thu được những âm thanh lạ phát đi ở dạng sóng cực ngắn; sau khi giải mã, họ đã vô cùng bàng hoàng khi nghe được giọng nói: "Đó là một tên khủng bố".
Đây thực sự là một tin gây chấn động đối với người dân, và những lời nói kể trên đã được chính thức phát lại trên đài phát thanh Saint Petersburg. Những người vốn trước đây không tin, cuối cùng đã phải công nhận rằng thế giới âm thực sự tồn tại.
Từ thời xa xưa, người ta đã có ý thức và cố gắng liên lạc với thế giới âm bằng cách này hay cách khác. Các thầy tế và pháp sư đã dùng biện pháp thôi miên để có thể nghe được những giọng nói phát đi từ những hành tinh khác. Rồi đến những nhà thần linh học (spiritists) cũng đã nỗ lực không ngừng để đọc được những thông điệp từ âm ty bằng cách quay tròn một chiếc đĩa nhỏ. Tất cả họ đều nhận thấy rằng thỉnh thoảng những linh hồn có thể tiết lộ những thông tin bí mật về một số người, nơi chốn nào đó hoặc thậm chí có thể dự đoán trước được những sự kiện sắp xảy ra.
Vyachelsav Mesherakov, một chuyên gia nghiên cứu về lịch sử của thuyết duy linh, tuyên bố rằng một số thầy phù thủy còn có khả năng làm cho những người đã chết sống lại trong một thời gian ngắn. Những thây ma được làm cho sống lại này có những hành động ma quái, mặc dù hình dạng vẫn giống như khi còn sống. Những người phản đối thuyết duy linh thì cho rằng những bức tranh về những thây ma bị phù phép là giả mạo.
Từ khi phát minh về sóng vô tuyến ra đời, người ta đã thấy những tiếng nói lạ xuất hiện trên nền sóng phát thanh. Vào năm 1949, một người Ý có tên Marcelo Becky đã thu lại những tiếng nói đó, và phát hiện ra rằng người ta có thể hồi đáp lại chúng.
Giáo sư Artem Mikheev thuộc Đại học kĩ thuật Vô tuyến đã quan tâm đến vấn đề này. Ông đã thành lập ra tổ chức “Russian Instrumental Transcommunication (Tổ chức linh thông học phương tiện Nga - tạm dịch) với mục tiêu hợp tác với thế giới âm.
Những thí nghiệm của các đồng nghiệp nước ngoài đã thôi thúc Artem Mikheev tự tiến hành những thí nghiệm của riêng mình vào năm 2002. Ông phát hiện ra rằng mình vẫn có thể nhận được những câu trả lời của các hồn ma ngay cả khi micro đã được tắt đi.
Mikheev kể lại rằng ngay trong cái ngày xảy ra vụ tai nạn máy bay kể trên, ông đã tiến hành liên lạc với thế giới bên kia, mong được cho biết về nguyên nhân của thảm kịch. Lời đáp ông nhận được ở trạng thái rất nhanh và lộn xộn. Sau khi giảm tốc độ của lời nói đó xuống 2,5 lần, Artem đã cuối cùng đã có thể nghe được câu trả lời là: “Đó là một tên khủng bố”. Một vài ngày sau đó, thông tin này đã chính thức được xác nhận là đúng.
Artem Mikheev thực sự tin rằng cuộc sống sau khi chết là có thật. Trong một cuộc nói chuyện với các linh hồn, Artem đã hỏi rằng liệu con người và các loài động vật sau khi chết đi có duy trì được nguyên kích thước của mình hay không, giọng nói trả lời: “Bạn tồn tại giống như sóng điện từ".
Tham khảo www.24h.com.vn
chợt thấy nhớ lại những ngày xưa, có những người luôn hy sinh cho mình, luôn chăm lo cho mình mà mình chưa bao giờ đối xử tốt lại với họ. Những kỷ niệm, hay là những ký ức miên man về cho mình thấy rõ, nhận ra những điều vô tình hay cố tình quên. Cứ muốn làm thơ, cứ muốn viết văn, nhưng cuối cùng lại thôi, chẳng biết bắt đầu từ đâu. Thôi thì một lần nghiệm lại lòng mình là một lần thấy mình cần phải làm gì tiếp theo.
Sg 7-15-3-2008
Bạn vẫn như cũ, vẫn buồn chán, vẫn không có việc làm, hay là bạn chẳng chịu làm việc.
Cuộc đời có khi u ám, nhưng vẫn phải vượt qua để thấy được ánh mặt trời. Bạn đã khác xưa rất nhiều so với cách đây 5 năm, thay đổi đến mức có khi không nhận ra được bạn nữa.
Đây là lúc cần nhìn về quá khứ, bạn đã mơ ước gì, có hoài bão gì, và bạn đã làm điều gì để thực hiện nó. Riêng tôi, rất nhiều ước mơ, tôi vẫn chưa hoàn thành rất nhiều thứ, nhưng tôi vẫn cố gắng, để một ngày đứng trước mặt ước mơ, tôi sẽ thật thoải mái và hạnh phúc.
Cố lên bạn nhé.
Giao password cho kẻ cắp
Không chỉ lấy được blog và post các bài viết thách thức chủ nhân, hacker này còn ngang nhiên chỉnh sửa các bài viết mang nội dung trong sáng, thể hiện lòng yêu nước trở thành những bài viết dung tục, phản động... Chiêu thức để lấy password của chủ nhân cũng được hacker khoe trên blog cướp được: link fake login.
Văn chương một phần nào đó giúp chúng ta hiểu ra giá trị của cuộc sống, mặt tốt của cuộc sống, mặt trái của cuộc sống. Hơn hết, nó giúp cho chúng ta định hướng được con đường đi của mình trong hàng vạn con đường đi hỗn độn, bát nháo của cuộc đời.
Jul 15 2006, 01:43 PM
Cái máy bơm
Một chàng trai bị lạc giữa một sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô, sẵn sàng đánh đổi bất kỳ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát. Đi mãi đi mãi, đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một căn lều: cũ, rách nát, không cửa sổ.
Anh nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũ và gỉ sét. Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ đi bên cạnh cái máy bơm, anh vội vã bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm. Nhưng không có một giọt nước nào chảy ra cả.
Thất vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này, anh chàng mới để ý thấy một cái bình nhỏ. Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạch viết bằng cách lấy viên đá cào lên:
"Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, hãy nhớ đổ nước đầy vào chiếc bình này".
Anh bật nắp bình ra, và đúng thật: trong bình đầy nước mát. Bỗng nhiên, anh bị rơi vào một tình thế bấp bênh. Nếu anh uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn anh có thể sống sót. Nhưng nếu anh đổ hết nước vào cái máy bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất – rất nhiều nước.
Anh cân nhắc khả năng của cả hai sự lựa chọn; nên mạo hiểm rót nước vào máy bơm để có nguồn nước trong lành, hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc được lời chỉ dẫn? Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác nữa không?
Nhưng rồi cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm, rồi tiếp tục nhấn mạnh cái cần máy bơm, một lần, hai lần... chẳng có gì xảy ra cả! Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại, anh sẽ không còn một nguồn hi vọng nào nữa, nên anh tiếp tục kiên trì bơm,.. lần nữa, lần nữa... nước mát trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ. Anh vội vã hứng nước vào bình và uống.
Cuối cùng anh hứng nước đầy bình, để dành cho người nào đó không may mắn bị lạc đường như anh sẽ đến đây. Anh đậy nắp bình, rồi viết thêm một câu dưới dòng chữ có sẵn trên bình:
"Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần phải cho trước khi bạn có thể nhận".
Tài liệu tham khảo: hoathuytinh.com
Thơ - là thơ, đơn giản. Nó tặng cho ta một phương tiện để nhìn cuộc sống với một góc nhìn khác.
Nói túm lại, thơ là một nghệ thuật, mà mỗi người làm thơ là một nghệ sĩ (vậy tui cũng là một nghệ sĩ rồi, tài năng chưa, mừng quá
Jul 16 2006, 01:44 PM
Có những lúc
Có những lúc
buồn đến bồn chồn
lang thang không nơi an ủi
Có những lúc
tưởng như không đứng nổi
giữa chơi vơi sóng gió cuộc đời
Lòng tê tái đơn côi
mình với bóng - ánh đèn hờ hững
Có những lúc
khát đến cháy bỏng
một niềm tin, một chút sẻ chia
một khoảng trời bình yên sau cơn mưa
em bất chợt như thiên thần... thoáng hiện
Có những lúc
với bao điều... im lặng
anh một mình
em đi đâu, nơi đâu ! ?
Người nhắn tin bảo nghe lại bài hát ngày xưa nên nhớ tới tôi. Lúc xưa mình nhiệt tình lắm mà, bây giờ có thể vẫn còn, mình biết vậy. Dần dần nhìn rõ ra mâu thuẫn trong đầu mình. Sự việc diễn ra như vậy, theo hướng như vậy. Mình để cho nó chảy xuôi theo hướng bất lợi với mình hay là mình phải điều chỉnh nó theo hướng có lợi cho mình. Cái thuận với tự nhiên, cái thuận với lợi ích bản thân. Mỗi cái đều có cái lý của nó, chỉ vì mình hay lo tới người khác quá thôi.
ĐN 17-2-2008
Cầu mong duy nhất là mình sẽ khoẻ mạnh, tất cả chỉ có vậy.
Mỗi năm, mình cũng nhận ra được nhiều điều. Nên có khi, nỗi buồn đến, lại đi, nỗi vui đến, lại đi, đan chéo nhau.
Mỗi lần ở quê là một lần thêm cho mình sức mạnh, một lần định hướng tiếp bước đi kế tiếp, và năm nay cũng vậy. Xuân về, tự dưng bao nỗi buồn lo bỏ đi cả, thấy đất trời thanh tịnh, lòng người thanh tịnh, vũ trụ bao la, mình là hạt bụi, sống hết sức để huy hoàng cháy mãi, để khỏi hối tiếc, câu này cứ hay quên.
Năm mới, chúc cho mọi người sức khoẻ, hạnh phúc bên gia đình, bè bạn.
Làm việc thành công
ĐN sáng 5-7-2-2007