Hầu như tất cả mọi người đều thích bàn đến tình yêu, nên mình cũng đua đòi ham vui nói về tình yêu nữa chứ nhỉ, thiếu nó thì còn gì ý nghĩa nữa
Jun 30 2006, 05:32 PM
Love is a game… that we play by our hearts and we don’t care how hard it can be…
The answer for a problem of love, may not be found easily.
The end is for the one who don’t give up
But it may takes a lifetime to search for…
Jun 30 2006, 05:34 PM
Chỉ khi bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc, thậm chí hạnh phúc đó không phải dành cho bạn, bạn mới hiểu rằng bạn đã yêu người đó thật sự mất rồi.
Tình yêu không bao giờ là vĩnh cữu, chỉ có những giây phút vĩnh cữu của tình yêu. Cho nên cần gì phải cố gắng giữ lấy người ta, cứ để họ đi đâu thì đi chứ, ít ra ta cũng có những kỷ niệm thật đẹp với họ
Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
Đúng không thằng bạn thất tình chuyên nghiệp, đồng nghiệp của tôi
Mà bạn có biết vì sao mình không hạnh phúc được không? Nếu mình nghĩ rằng mình không xứng đáng có được hạnh phúc, thì mình sẽ không có hạnh phúc đâu.
Hãy cứ đơn phương, không bao giờ tình yêu là trọn vẹn, nếu trọn vẹn thì làm gì có người thất tình, không thất tình thì rượu không còn tác dụng mà không tác dụng thì còn gì là cuộc đời nữa. Bạn nhớ ai đã nói câu này không? Bạn đó
Jul 2 2006, 12:00 PM
Ánh sao đêm khi mờ khi tỏ
Luôn luôn dời trong vũ trụ bao la
Khi chưa yêu, hai đứa mình xa lạ
Không nên tình, hà tất lánh xa nhau
Ngoài Á ra, đứa nào giải được ý nghĩa câu thơ trên có thưởng
Jul 3 2006, 05:48 PM
Anh không có lời dịu ngọt của gió
Chỉ có tâm hồn như nắng thôi
Nhưng không thể cho em lời bóng bảy
Chỉ có thể nhớ nhiều lắm em ơi
Tác giả: 01011984
“Anh âm thầm yêu em sao đáp
Chỉ thích nhìn người khác yêu nhau”
Tác giả: 01011984
Nhớ không bạn!
Jul 5 2006, 10:53 AM
Yêu không phải là tìm mọi cách để đem lại cho người mình yêu hạnh phúc, mà là tìm mọi cách để giúp cho họ tìm hạnh phúc
Jul 6 2006, 01:01 PM • Người ta có thể quyến rũ người đàn bà bằng sự dối trá. Nhưng người ta chỉ chinh phục được người đàn bà bằng tấm lòng chân thật mà thôi.
Krassovsky.
* Muốn đoạt được hạnh phúc trong gia đình, muốn có một người bạn đời lý tưởng, việc đó không quan trọng bằng tự hỏi chính mình đã là người lý tưởng chưa đã?
Lelend Foster Wood.
* Ðừng bao giờ cưới một người đàn bà khi họ không yêu mình dù là họ đem đến cho mình một kho vàng.
Lope De Vegas.
* Xứ nào đẹp nhất ư ?
Xin thưa, xứ mà người yêu của mình đang ở.
I.A.Krylov.
* Người ta nếm được hạnh phúc của ái tình trong những sự đau khổ của chính nó gây nên hơn là những sung sướng do chính nó mang đến.
Dulos.
* Chết cho người mà mình hết lòng thương yêu còn dễ hơn là sống với người yêu mình.
Byron.
* Cái gì rồi cũng trôi qua.
Cái gì rồi cũng nhàm chán.
Cái gì rồi cũng phôi pha.
Duy chỉ có ái tình là tồn tại.
Paul Abard.
* Người đàn bà không sợ khổ, không sợ chết, không quản đau đớn. Nhưng người đàn bà chỉ lo sợ đến khi mình chết mà chưa được người mình thương yêu biết đến tình yêu của mình.
Gina Lombrosso.
* Ðàn ông giấu cái gì cũng được, trừ lúc say và lúc yêu.
H. L. Menchen.
Jul 8 2006, 11:44 AM
Trong một cuộc thi. Câu hỏi cuối cùng trong phần thi viết khiến hầu hết thí sinh ngạc nhiên. Câu hỏi như sau: Bạn đang lái xe hơi đi trong một đêm bão tố cấp 12. Xe bạn chạy qua một quãng đường vắng và bạn phát hiện thấy có 3 người đứng trên ven đường vẫy tay xin đi nhờ xe. Họ gồm một bà cụ đang bị bệnh nặng, một bác sĩ giỏi dư sức cứu tính mạng của bạn nếu bạn mắc bệnh hiểm nghèo, và người thứ ba là cô gái bạn yêu. Họ mong bạn cứu giúp họ, bạn rât muốn nhưng rất tiếc xe bạn chỉ có thể chở thêm được một người. Bạn sẽ chọn chở người nào? Hãy giải thích lí do của sự chọn lựa ấy.
Tới đây, chắc bạn sẽ hiểu rằng đây là một câu hỏi đánh giá nhân cách của bạn bởi mỗi sự lựa chọn đều phản ánh quan điểm của bạn về sinh mạng con người. Bạn có thể đưa bà cụ lên xe. Mặc dù bà cụ có thể (và có lẽ là sẽ như thế) không đủ sức qua được cho tới khi bạn gặp một bệnh viện, nhưng dù sao thì cứu người vẫn là trên hết. Còn một tia hi vọng le lói vẫn phải làm. Nhưng đứng từ góc độ hơn thiệt, bạn sẽ chọn ông bác sĩ. Bạn cứu ông ta để ông ta cứu bạn - một hành động thiết thực có tính chất đầu tư cho tương lai. Việc chở bà cụ nói cho cùng chỉ để lương tâm của bạn khỏi bị cắn rứt. Có thể bạn sẽ tự vấn: Tại sao lại không chở người yêu của bạn? Bà lão đã già, các bạn còn trẻ, tương lai ở phía trước. Bác sĩ giỏi trong thiên hạ cũng không phải là quá hiếm. Trong cuộc đời cơ hội gặp được người bạn đời như ý hầu như là duy nhất. Bỏ qua cơ hội cứu được người bạn yêu cũng có nghĩa là phần đời còn lại của bạn không chắc đã trôi qua trong hạnh phúc.
Trong số hơn 200 ứng viên tham gia cuộc thi tuyển, chỉ có một người duy nhất có câu trả lời được ban giám khảo nhất trí lựa chọn, cho dù thí sinh này không đưa ra lời giải thích nào cho phương án của mình. Vậy thí sinh này đã trả lời ra sao? Phương án của thí sinh này là….
“Đưa chì khoá xe cho bác sĩ. Ông ta sẽ chở bà cụ thới bệnh viện. Tôi sẽ cùng người bạn gái của tôi lội bộ vượt qua bão tố”.
Tài liệu tham khảo: www.hoathuytinh.com
Jul 8 2006, 11:48 AM
Những người yêu nhau đã yêu và sẽ vẫn tiếp tục yêu - quyền lựa chọn thuộc về bạn.
Ken Keyes Jr
Jul 8 2006, 11:49 AM
R ơi, tôi luôn ủng hộ bạn, mong bạn sẽ hạnh phúc. Bạn là người bạn có ý chí và nghị lực nhất tôi từng biết, cố lên.
Jul 8 2006, 11:52 AM
Á ơi, tình cảm không bao giờ không như ta mong muốn, thôi thì cứ sống hết mình với người ta. "Yêu không phải là tìm mọi cách để đem lại cho người mình yêu hạnh phúc, mà là tìm mọi cách để giúp cho họ tìm hạnh phúc"
Người thắng cuộc có thể bị tuyên bố đo ván hàng chục lần, nhưng anh ta không thèm nghe trọng tài
H.E. Jansen
Jul 10 2006, 09:25 PM
Khi ta yêu
Khi người ấy đang có mặt ở đây mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng mặt, bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm.
Lúc đó,bạn đã yêu...
Mặc dù xung quanh bạn có nhiều người luôn khiến cho bạn cười nhưng ánh mắt và sự chú ý của bạn chỉ luôn hướng về người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...
Mặc dù người ấy đã gọi điện về thông báo rằng máy bay hạ cánh an toàn nhưng không ai trả lời điện thoại. Bạn vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...
Bạn luôn thích thú với một email ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những email thật dài của nhiều người khác.
Lúc đó, bạn đã yêu...
Khi bạn thấy mình không thể xóa đi tất cả những mẩu tin trong Inbox hay trong Send Items chỉ bởi vì một email từ người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...
Khi bạn có một cặp vé đi xem phim. điều đầu tiên bạn nghĩ đến là sẽ cùng đi với người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...
Bạn luôn tự nhủ rằng ‘người ấy chỉ là bạn thôi" nhưng bạn nhận ra mình không tránh khỏi sự thu hút của người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...
Khi bạn đọc những dòng chữ này, nếu ai có ai đó xuất hiện trong đầu bạn.
Lúc đó, bạn đã yêu... và đã yêu người ấy...
Tài liệu tham khảo: www.hoathuytinh.com
Jul 11 2006, 01:04 PM
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu...
Lần đầu tiên mình gặp bạn là buổi chiều. Một buổi chiều gần tắt nắng. Cũng chẳng ai nghĩ chúng mình sẽ lại chơi với nhau. Chơi thân nữa cơ. Rồi khi ai cũng nghĩ chắc mình là gì gì đó.. hai đứa lại im lặng rời xa. Thi thoảng gặp lại vẫn cười. Hy vọng vào một cái khác... Dịu dàng hơn. Nhẹ nhàng hơn. Như câu mình vẫn thường nói với nhau, "mình là bạn mà", ấy nhỉ...
Mình nhớ lần đầu tiên bạn chỉ cho mình ngắm những ánh nắng chiều trên sông. Rồi bạn bảo cuộc sống ngắn ngủi, vì vậy thích cái gì phải cố gắng làm ngay thôi.. Đừng ngần ngừ. Đừng do dự. Đừng sợ hãi. Mà cũng đừng e ngại xung quanh. Sao không sống vì những cảm xúc chỉ của riêng mình thôi nhỉ. Ừ, lúc ấy thì tớ chỉ cười im lặng. Nhưng về sau tớ học được từ cậu điều ấy. Phải lắng nghe trái tim mình. Và làm theo cảm xúc của mình.
Cậu có nghe Quang Dũng hát bao giờ không nhỉ (Ngoài Trần Thu Hà và Mỹ Linh mà cậu từng bảo cậu rất thích). Nghe này, lâu lắm mình mới lại nghe Quang Dũng hát một bài (dù đã cũ) tình cảm như vậy. ( mà có lẽ là lòng tớ cũng đang muốn nói...)
"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn cuộc đời cho tôi một người
Người bước vào đời trong tim ta im vắng
Chiều bước vào đời cho tim ta chút nắng".
Cậu chỉ cho tớ biết sống sôi nổi hơn theo cách riêng của cậu. Ấy là khi cậu kể tớ nghe về những suy nghĩ và hành động của mình. Tớ biết, giấu đằng sau cái vẻ trầm tĩnh đến lạnh lùng ấy là những tình cảm sục sôi. Tớ thích cái cách cậu biểu hiện tình cảm của mình lắm. Và mong là tớ có thể làm như thế. Nhưng, (cậu cũng từng nói thế), tớ lại là người hay kìm nén cảm xúc của mình. Tớ e ngại quá nhiều thứ. Và phải suy nghĩ quá xa xôi... Biết sao được, tớ không thể ngông như cậu. Tớ chỉ hay ngồi nghĩ ngợi và mỉm cười. Nhưng tớ nhớ rằng mình đã từng rất thích ngồi im lặng mỉm cười bên cạnh cậu để nghe cậu nói...
"Rồi người cứ vô tình người đi
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Rồi người cứ vô tình người xa
Rồi chiều cũng vô tình chiều quên "
Thấy giống cậu không... Như thế sẽ bị hờn trách đấy. Tớ cũng từng hờn trách... Giọng Quang Dũng tha thiết lắm. Lần đầu nghe bài này, tớ thấy buồn. Nhưng giờ thì... Càng nghe càng thấy hay. Nhưng nỗi buồn thì đã bay mất từ lúc nào.
"Giữ sao được người đi qua cuộc đời
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời
Người cứ đi người mang theo bóng
Chiều cứ qua chiều mang theo nắng"
Bây giờ thì tớ chỉ còn thấy lòng mình muốn nói "cám ơn". Cám ơn vì cuộc sống và những người bạn cho tớ gặp cậu. Cảm ơn vì lúc ấy tớ đã đem cậu ra đùa để giờ hai đứa là bạn. Cảm ơn cả những câu chuyện nho nhỏ kèm theo lời khuyên mà cậu dành cho tớ. Và cũng phải nói rằng nhờ cậu mà tớ thấy tình yêu của mình bây giờ đẹp hơn rất nhiều. Bởi tớ biết, có những tình yêu đến từ những suy nghĩ lãng mạn của tuổi mộng mơ, cũng có những tình yêu đến từ sự đồng cảm, chân thành... Có những tình cảm rất mạnh, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc nào đó. Nhất định, đó không phải là tình yêu...
Tớ không giữ được cậu. Mà cũng chẳng muốn giữ cậu lại bên mình. Cậu cứ đi theo những gì cậu muốn, và làm những gì cậu nghĩ là cần làm... Còn tớ. Tớ sẽ ở lại và chờ tình yêu của mình. Khi gặp người ấy, nhất định tớ sẽ giữ người ấy bằng tất cả cảm xúc trong lòng. Khi yêu ai đó, tớ tự hứa với lòng sẽ không để người ta phải ra đi. Tớ sẽ giữ, chỉ cần người ấy còn yêu tớ.
"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
Giữ sao người đừng đi?
Giữ sao chiều đừng qua?
Giữ sao người đừng xa?
Giữ sao chiều đừng quên? "
Sao giữ được gió, cậu nhỉ! Cao nguyên lúc nào tớ lên cũng thấy gió se se lạnh. Cậu làm tớ nhớ cao nguyên, rồi lại nhớ biển. Gió ở biển phóng khoáng thổi khắp nơi. Cũng bao la như thế, cuộc sống rộng lớn thế này, dù ở đâu, mà chẳng giữ được nhau (miễn là họ còn cần nhau...)
"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều. Cám ơn một chiều cho tôi một người". Chỉ thế thôi là đủ với 2 đứa mình. Cậu nhỉ...
Tớ sẽ không buồn nhiều như trước đây nữa đâu. Tớ sẽ nghe lời cậu, học cách khám phá, tự tạo ra và tận hưởng niềm vui..
Cám ơn cuộc sống này với bao điều bất ngờ nữa, để tớ thôi day dứt "giữ sao người đừng đi..."
Jul 11 2006, 01:07 PM
Gì là xa nhất?
Trên đời khoảng cách xa nhất không phải là sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.
Trên đời khoảng cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau lại không giữ được.
Khoảng cách xa nhất trên đời không phải mến thương lại không giữ được mà là tình thương không được đáp....
Khoảng cách xa nhất trên đời này không phải là tình thương không được đáp mà là đem trái tim lạnh giá của mình để đối với người yêu thương mình.
Người sống bên cạnh mình mà không thể hiểu mình, lại không thể yêu mến nhau và yêu mến nhau lại không thể nói ra được... đó mới là xa.
Tài liệu tham khảo: www.hoathuytinh.com
Jul 18 2006, 04:07 PM
Hôm nay, nhỏ Đ bước một chân vào một thế giới khác, mong rằng bà hạnh phúc. Mong rằng:
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng, sẽ không bỏ cuộc chơi.
Aug 3 2006, 08:53 PM
Đi xây một thứ luôn khó hơn là đi đập phá đi một thứ gì đó. Nên trong cuộc đời, ta hãy luôn cố gắng xây thật nhiều để khi sau này lỡ nó bị phá đi, ta biết rằng ta đã cố gắng hết sức. Ta sẽ không hối tiếc nữa mà sẽ mỉm cười nhìn nó ra đi
Aug 17 2006, 12:52 PM
Lại lộn xộn trong tình cảm nửa rồi. Chán thật! Sao có người yêu rồi mà vẫn tán và yêu tui. Ôi đàn bà là những niềm đau...
Aug 18 2006, 11:29 AM
để mua được một đôi giày vừa chân mình, người ta phải thử đi thử lại nhiều lần trước khi chọn được một đôi ưng ý. Chẳng có gì phải trách người ta cả. Nhưng nhỏ này muốn mang 2 đôi 1 lần hay sao hả, không tin tưởng được.
Đàn bà không phải niềm đau, cách ta nhìn về những gì họ đã cho ta làm ta đau.
Aug 22 2006, 09:39 AM
Về Nhà
Trong khi đợi bạn tôi ở sân bay, tôi đã chứng kiến những khoảnh khắc đáng quí nhất đời mình. Và chuyện đó xảy ra chỉ cách nhà tôi khoảng nửa mét. Tôi thấy một người đàn ông sách 2 chiếc túi nhỏ. Anh ta dừng lại ngay cạnh tôi, nói người nhà anh đang chờ. Đầu tiên anh ta cúi xuống đứa con trai nhỏ nhất chỉ khoảng 5 hay 6 tuổi, hôn nó thật thắm thiết. Hai cha con ôm chặt lấy nhau trông thật tình cảm. Rồi người ta lùi lại một bước, nhìn vào mắt cậu bé và nói: "Gặp lại con thật vui quá, bố nhớ con lắm!". Cậu bé bẽn lẽn cười, cúi xuống và nói:
"Con cũng thế ạ!". Người đàn ông đứng thẳng dậy nhìn câu bé lớn hơn và nói: "Con đã thực sự trưởng thành rồi đấy chàng trai trẻ, cha yêu con lắm!". Rồi anh ôm cậu bé thật lâu, còn khẽ cà râu vào má nó nữa. Một bé gái, nhắm chỉ khoảng 1 tuổi nắm tay mẹ đứng gần đó, cứ nhìn theo cha vẻ rất hào hứng. Người đàn ông bế cô bé lên và nói: "Chào bé yêu của bố!", rồi áp chặt cô bé vào ngực mình rất lâu. Rồi người đàn ông nói tiếp: "Bao giờ cũng phải để dành người quan trọng nhất cho người cuối cùng!", nói xong anh choàng tay ôm hôn vợ mình thật chặt. Họ cầm tay nhau cười thật hạnh phúc. Lúc đầu tôi ngỡ rằng đây là cặp vợ chồng mới cưới, nhưng không thể bởi cậu con trai lớn đã hơn 10 tuổi rồi. Đột nhiên tôi như bị "say" trước tình yêu của một gia đình, và tôi thấy giọng mình cất lên không hề chủ ý:
- Xin chào, anh chị cưới nhau bao lâu rồi?
- Chúng tôi quen nhau 14 năm và đã cưới nhau 12 năm nay - Người đàn ông trả lời, vẫn nắm chặt tay vợ.
- Vậy anh xa nhà bao lâu rồi?- Tôi hỏi tiếp.
Anh ta cười, lắc đẩu vẻ hối lỗi: - Đã 2 ngày chẵn rồi đấy.
Hai ngày? Tôi thật sửng sốt! Nhìn họ mừng rỡ thế nào khi gặp nhau, tôi đã nghĩ họ phải xa nhau nhiều tuần liền, nếu không nói là nhiều tháng hay nhiều năm. Tuy nhiên để tỏ sự trân trọng, tôi kết thúc câu chuyện:
- Hy vọng mai kia sau khi kết hôn, tôi cũng được như anh chị!
Người đàn ông nhìn vào mặt tôi với tia nhìn quả quyết nhất:
- Đừng hi vọng. Hãy tự mình quyết định!
Rồi anh mỉm cười: Chúc may mắn!
Sau đó gia đình anh cùng hướng ra cửa sân bay. Tôi nhìn theo đến khi họ đi khuất, đúng lúc đó bạn tôi hỏi:
"Cậu đang nhìn gì thế?". Tôi cười: "Tương lai!".
Ánh Cò Aug 23 2006, 10:52 AM
Ta vẫn nghĩ mình có thể làm được gì đó trong cái "tương lai" đó. Nhưng mà không có cái điểm tựa để ta học hỏi và phát huy. Nhưng vẫn nhất quyết làm được cái mà cả hội chúng ta vẫn thường mơ ước.
Aug 23 2006, 11:16 AM
mày nghe câu này chưa: nếu ta suy nghĩ là mình không có một mái che, thì mình sẽ hành động như là một mái che vậy.
trước tiên hãy lấy mình làm điểm tựa trước đã.
Aug 23 2006, 11:48 AM
Hạc giấy
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng ụo vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc.
Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
Trần Văn Ríp Sep 8 2006, 02:44 PM
Cảm ơn bạn nhiều lắm Long ơi , vì bạn đã có những lời động viên chân thành thân gửi đến tôi . Tự thân tôi nghĩ là tôi cũng còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới xứng đáng như niềm tin ở bạn . Tôi với H cũng sẽ cố gắng trở thành đôi uyên ương tốt và hạnh phúc như niềm mong mỏi của bạn Long ạ , tôi hứa thật lòng mình đấy .
Tôi và H cũng luôn cầu chúc bạn thành công trên đuờng công danh mà mình đã chọn và sớm tìm được hạnh phúc của mình nha Long !
Sep 9 2006, 08:49 AM
Có gì đâu phải cảm ơn, tao làm vì tao thôi, để mỗi khi nằm xuống khỏi phải suy nghĩ trăn trở điều gì, vì vậy ngủ sẽ ngon.
Tất nhiên mọi chuyện phụ thuộc vào mày, có câu này tao muốn nói: "nếu số phận muốn 2 đứa xa nhau, thay vì nhận kết quả thì hãy lôi thằng Số Phận ấy xuống và đập cho một trận". Mọi chuyện phụ thuộc vào mày, đừng để ý nhiều hoàn cảnh dù nó đúng là có ảnh hưởng lớn thật đấy.
Còn vì sao tao luôn mong mỏi tụi bây hạnh phúc hả? Đơn giản đó là lỗi của mày, ai bảo mày là bạn của tao chi. Chịu thôi.
Mong rằng tao sẽ có một tình yêu đẹp như 2 đứa, mà không phải mong nữa, tao sẽ cố gắng hết sức, có khi đẹp hơn ấy chứ
Trần Văn Ríp Sep 11 2006, 02:56 PM Ừ , đúng đấy Long ạ , mọi chuyện đều phụ thuộc vào bản thân mình cả và phải tự quyết định lấy tât cả mọi việc , tao sẽ cố gắng làm theo lời mày nói , tao sẽ không bao giờ cam chịu số phận đau Long ạ , tao tin là tao chinh phục được tát cả .
Tao cũng luôn cầu mong sao mày sớm dó được tình yêu đẹp nha , đẹo hơn gấp trăm , gấp ngàn lần của chúng tao cũng được Long a , vì mày la bạn thân nhất của tao mà , hơn nữa anh em mình hầu như ai cũng từng gặp trắc trở trong tình yêu rồi . Cố gắng lên nha Long , tao tin là mày sẽ sớm tìm được mà .
Sep 17 2006, 08:32 AM
Vì tao hay nghe mấy từ đại loại như ý trời, số phận... tao không tin mấy thứ đó. Tao sẽ tự tạo ra định mệnh của chính tao, hạnh phúc hay không tao sẽ tự nhận lấy, không biết có điên lắm không nhưng tao muốn như vậy. Và tao cảm giác là mày cũng có cùng suy nghĩ như tao.
Trần Văn Ríp Sep 17 2006, 02:23 PM
Tao cũng có khác so với mày chút ít , có nghĩa là tao tin con người sống hay chết đèu có số cả Long ạ , nhưng lại giống ở chỗ là tao sẽ không bao giờ cam chịu trước số phận , tự mình phải tìm hướng đi riêng cho mình vậy , tự mình phải quyết định tất cả . Suy nghĩ của tao có vẻ mâu thuẫn quá phải không Long , đúng hay sai mọi người đều có quyền phán đoán và tài xét , chúng ta không thể nào ép buộc được ai cả , đúng không Long ? Tao phát biểu theo cái nhìn của riêng tao cũng chưa hẳn đã đúng nhưng tao coi đó là một phần lý tưởng sống của tao .
Sep 21 2006, 08:59 AM
Mẫu thuẫn chứ còn gì nữa
Sep 26 2006, 11:30 AM
Về tới Đà Nẵng rồi mới thấy tình yêu của mày trắc trở, vậy mà thằng Á vô tâm kia lại thích châm chọc, bỏ dầu vào lửa nữa chứ. Thằng bạn tốt thiệt
Nov 10 2006, 01:10 PM
Tình yêu lạ kỳ Khó khăn lắm tôi mới lấy được vợ. Không biết có phải vì quá vất vả để có được hạnh phúc hay vì tính sĩ diện muốn thể hiện cho mọi người biết rằng họ đã sai, hay vì sự cuốn hút khó cưỡng của vợ, hay do tất cả mọi lý do kết lại mà sau hơn bốn năm chung sống, tình yêu của tôi đối với vợ vẫn trọn vẹn như ngày nào.
Vợ tôi không đẹp, nhưng tôi yêu. Yêu lạ yêu lùng, yêu bất chấp mọi sự can ngăn, cấm cản của người thân, sự chê bai, khích bác của bè bạn, đồng nghiệp. Cuối năm thứ tư đại học tôi lăn ra ốm. Con bé Trinh em tôi mời bác sĩ là chị của bạn nó đến nhà khám cho tôi. Không biết có ai tin tình yêu sét đánh không, nhưng tôi chính là nạn nhân của tiếng sét tình yêu đấy, cú sét ấy đánh rất mạnh, rất nhanh, rất bất ngờ và hậu quả cũng khôn lường. Như một định mệnh, không hiểu vì sao, khi ấy tuy biết bác sĩ Hà là chị của bạn em, lớn hơn mình 3 tuổi lại mới cưới, nhưng Hà vừa bước vào cửa lòng tôi đã thoáng bâng khuâng. Từ Hà toát lên một nét dịu dàng rất quyến rũ như hút lấy tôi. Mấy ngày liền, cứ hết giờ làm Hà lại đến thăm bệnh cho tôi, chỉ mươi phút thôi nhưng sao khi ấy tôi lại mong chóng đến cái mươi phút ấy đến thế, và cũng mong cái mươi phút ấy dài thêm, thêm nữa. Lúc ấy tôi rất sợ, một nỗi sợ mơ hồ nhưng không cưỡng lại được sự mong chờ, nhớ nhung. Mong thì mong thế nhưng ốm thì không thể ốm mãi được nên bác sĩ và bệnh nhân vẫn phải chia tay. Ngỡ là lúc ốm thì con người trở nên yếu đuối, đa cảm mà nghĩ viển vông vớ vẩn, không ngờ giọng nói dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng, ánh mắt thông cảm, cùng sự tận tụy của Hà cứ ám ảnh trong tâm trí tôi.
Thời gian trôi nhanh. Tôi đã sang tuổi hai sáu, đã đi làm được vài năm nhưng vẫn chưa có mối tình nào vắt vai, mọi người giới thiệu, gán ghép hết đám này đến đám khác, con bé Trinh còn định giới thiệu cô bạn nó (em của Hà) cho tôi. Nghe thế tôi hoảng lên giãy nảy từ chối, nó bật cười, bảo tôi khó tính. Có người còn nghi ngờ tôi có vấn đề về sinh lý, không biết yêu là gì,... Thiên hạ nói lắm làm tôi cũng đâm nghĩ ngợi. Nhưng thật lạ, tôi chẳng thấy thích ai.
Nghĩ lại tôi cũng thấy mình nhẫn tâm, nhưng quả thật ngày nghe tin chồng Hà bị tai nạn giao thông chết, trong lòng tôi thoáng thấy nhẹ nhàng, một thoáng vui vui và một tia hy vọng mơ hồ mong manh len lỏi. Những ngày tiếp theo, mượn cớ đến chia buồn, an ủi, tôi kết thân với Hà từ đó. Thằng Kiên bạn tôi thật nhạy cảm. Khi tôi chưa ngỏ lời với Hà nó đã bóng gió xa xôi khuyên tôi đừng dại. Nó bảo tôi chỉ cần dang tay là khối cô gái trinh lao vào, tội gì theo gái nạ dòng cho phí đời... Nó còn bảo: trai tân lấy gái nạ dòng, như nước mắm cáy chấm lòng lợn thiu... Tôi bực quá, dằn giọng: Nếu mày còn muốn chơi với tao nữa thì đừng bao giờ tham gia vào chuyện riêng của tao...
Kiên giận tôi, nó nói với bạn bè: tôi trọng sắc, khinh bạn. Nhưng cũng từ đó nó không nhắc đến chuyện riêng của tôi với Hà. Tuy vậy nó vẫn ra sức phá, nó giới thiệu cho tôi hết cô này đến cô khác. Tôi vốn đẹp trai (mọi người bảo thế) nên việc Kiên tìm bạn gái cho tôi không khó khăn gì, có điều, việc ấy làm tôi lắm phen khó chịu. Có hôm Kiên biết tôi mời Hà đến chơi, nó liền dẫn vợ cùng cô gái nó đã giới thiệu cho tôi đến để Hà phải bối rối. Nhìn ánh mắt thoáng vương nét buồn của Hà lòng tôi đau nhói.
Khi mẹ tôi biết tôi yêu Hà, bà bị sốc tưởng như ngất đi, bà rên rẩm, kể lể, khóc lóc - lúc ấy tôi mới thấy hậu quả thực sự khủng khiếp. Gia đình tôi những ngày ấy như nhà có người thân sắp chết. Căng thẳng, rầu rĩ, bực bội đến nghẹt thở. Cái lý của bậc cha mẹ luôn xuất phát từ tình cảm lo lắng cho tương lai, hạnh phúc của con cái nên chẳng sai li nào. Nhưng cái lý của tôi khi ấy cũng chẳng sai li nào, nó cũng xuất phát từ tình yêu. Những điều bố mẹ phân tích, những bất hạnh của các gia đình chồng trẻ vợ già tôi đâu có lạ. Nhưng tôi tin mình, tin ở sự chân thành và rất thật lòng trong tình yêu của mình, tin sự lựa chọn của mình, tin Hà.
Ngày ấy, mẹ tôi cương quyết ngỡ không gì thắng nổi. Trong suy nghĩ của bà, có hai điều không nói ra nhưng nó lại là điều chính để bà sống chết bắt tôi phải rời bỏ Hà, đó là: lòng tự ái của bà bị tổn thương. Với bà, tôi là niềm tự hào của gia đình, là chỗ dựa, là hy vọng. Người vợ của tôi phải môn đăng hộ đối, phải là con nhà danh giá, phải trẻ trung, xinh đẹp, phải... không thể là Hà, không thể là đàn bà góa... Và điều cơ bản hơn, làm bà lo sợ hơn, đó là: tuổi tôi xung với tuổi Hà và Hà có số sát chồng (mẹ tôi nghe thày bói phán thế). Bố tôi chẳng nói dài lời như mẹ, nhưng ông kiên quyết không kém. Ông tuyên bố: nếu tôi lấy Hà thì không bố con gì nữa.
Những ngày ấy tôi thật buồn và bối rối trăm bề. Hà cũng đau khổ không kém. Nhưng tình yêu của chúng tôi thật mãnh liệt, chúng tôi không thể xa nhau. Mẹ tôi nhìn thấu lòng tôi, biết khó bề lay chuyển, bà lo lắng và bất lực nên tìm đến Hà để thuyết phục Hà buông tha cho tôi. Tôi và Hà cũng biết chưa thể thuyết phục được gia đình nên chấp nhận sự chờ đợi.
Sau lời tuyên bố: không lấy ai ngoài Hà - tôi im lặng không nói bất cứ điều gì liên quan tới việc vợ con. Đi làm về tôi lẳng lặng ăn cơm rồi vào buồng riêng đọc sách. Hễ ai tìm cách mối lái hoặc nhắc nhỏm chuyện vợ con là tôi phát bẳn nên mọi người đâm ngại. Cứ thế, thời gian trôi đi, trời không chịu đất, thì đất phải chịu trời. Thấy tôi sắp trở thành thằng hâm, mẹ tôi đành chịu thua, dằn dỗi nói: - Anh muốn lấy ai thì anh lấy. Bố mẹ lo cho hạnh phúc tương lai của anh nhưng anh chẳng lo thì bố mẹ đành chịu...
Ngày ăn hỏi, mẹ chồng của Hà lau nước mắt nói với mẹ tôi:
- Cháu nó ngoan lắm, nó sẽ là người vợ tốt, con dâu hiếu thảo... bà không phải ân hận khi nhận cháu làm dâu đâu...
Không chỉ không ân hận, mẹ tôi còn thấy may mắn. Hà nhân hậu, dịu dàng nên thời gian để quan hệ mẹ chồng, nàng dâu thông cảm, hiểu nhau thật ngắn. Vượt qua tính sĩ diện, tự ái, mẹ tôi cũng công nhận: nó (Hà đấy) hơn hẳn mấy đứa kia (là những cô gái chưa chồng mà mọi người giới thiệu cho tôi)...
Tình yêu thật lạ, nó đến với mỗi người theo mỗi cách khác nhau nhưng đều đem đến cho ta sự ngọt ngào say đắm. Với tôi tình yêu đến thật nhanh nhưng cũng thật sâu sắc. Có lúc tôi hỏi Hà: khó khăn thế sao Hà vẫn chờ tôi, Hà tủm tỉm: Vì anh là người kiên quyết, chung thủy và... biết yêu mãnh liệt...
(theo Hạnh phúc gia đình)
ánh cò Nov 13 2006, 11:39 AM
Tụi mày là một lũ khùng không thể tả. Yêu mà không dám đột kích. Họ không yêu mình thì thôi chứ mà có thì không thể để họ ngày nhớ đêm mông như vậy. Còn thằng chết dịch mày nối ai đổ dầu vào lửa chứ. Ta chỉ đổ xăng thôi để cho nó bùng phát lên như vậy thằng Ríp mới có hy vọng được. Bởi nó nguội quá.
Nov 15 2006, 01:12 PM
vậy mày kêu nó làm gì đây chứ hả, giờ thì như là cảnh em ở trong lao, anh ở ngoài lao vậy đó. Tao kêu nó khủng bố vào thành lũy đó hoài đó chứ. Nhưng chưa có kết quả, chắc con Hiệp phải đi đâu học tiếp nữa quá, thôi hay là để thằng Ríp học luật xong, biết luật đi kiện lại ông già cố chấp đó.
Ánh cò Nov 15 2006, 06:20 PM
Kiện thưa cái gì! Con không được kiện cha, vợ không được kiện chồng. Đang sống ở thời Bao Công sử án mà bày đặt thưa với kiện. Nhưng mà có thể thuê Trương Long, Triệu Mã dến tàn sát nhà nó. Mà sau cái hội anh em mình yêu là bị trời ổng hành liền. Mà cũng đau có sao bởi tui không yêu nữa nên không sợ. Hihihihihi
Nov 16 2006, 12:35 PM
Thường đứa không nói yêu nữa là đứa sẽ luôn luôn có hình ảnh của một người nào đó trong tâm trí của mình. Trúng tim đen của mày chưa. Trời hành là kệ ổng, tao chẳng sợ gì cả, tao chỉ sợ mình tao thôi, điên điên khùng khùng tửng tửng mà.
Ánh cò Nov 17 2006, 06:15 PM
Ôi sợ quá! Tên tui không đen nên không bao giờ cậu đoán trúng được. Theo kinh nghiệm của các nhà khoa học Mỹ đã chứng minh nếu muốn thay đổi cái gì đó thì phải có cái gì đó thay thế nó, và như thế tui đã đổi trái tim của mình để lấy gói phồng tôm ăn rồi. Bây giờ em trong trắng và hồn nhiên đến kinh ngạc. Đừng ghen tỵ nghe, rãnh rỗi em bài bí quyết cho nghen.Olala.
Ánh Cò Nov 21 2006, 12:16 PM
Trong cuộc sống không phải tình yêu là tất cả. Mà sao ai cũng nói vậy nhỉ, nó kg phải là tất cả nhưng nó là tất yếu. Có nó mọi người sẽ đối xử với nhau tốt hơn gần gũi nhau hơn. Còn bây giờ ta không thể yêu nên cái mặt không buồn và cũng không vui lầm lì suốt cả ngày. Coi mọi người như không buồn tại, cứ lơ lơ làm mọi người rất khó chịu và không thích nghi được. Ôi tình yêu, cái thứ mà với ta quá xa vời. Bây giờ ta quyết định không nên hối tiếc những cái đã qua rồi. " Tìm" và "mua" cái gì đó mới cho mình.
Nov 21 2006, 12:25 PM
giờ mặt mày trông xấu lắm hả. Ước gì tao đang ở ĐN để tát cho mày vài cái chơi. Chuyện đã qua không nên hối tiếc, chỉ là dùng để suy ngẫm thôi. mày vào trang trắc nghiệm làm thử vài thứ coi thử mày thuộc giống gì, tao thì toàn là siêu đẳng không hà
Ánh Cò Nov 21 2006, 12:39 PM
Mày bảo ta đang hối tiếc hả! Không đâu cậu ơi. Ta không hối tiếc vì nếu có ta sẽ bới lông lên tìm vết chứ. Còn bây giờ chắc ta đang bơi giữa biển người mà.
Dec 5 2006, 01:06 PM
Tao mới nhận được tin là 2 đứa tụi nó đang có trục trặc. 2 đứa là cặp đẹp nhất trong tụi mình, là một biểu tượng đẹp đẽ... vậy mà. Gia đình gì đâu (mà sao này mày có như vậy không Ánh, người ta cũng lo cho tương lai của con họ đúng không mày)
Ánh cò Dec 6 2006, 04:19 PM
Khỏi phải hỏi nữa! Biết quá rồi mà. Làm gì cũng được nhưng có một số quy định về giờ giấc.
Dec 9 2006, 01:19 PM
Mà giờ thằng luật sư ấy sao rồi, dạo này chắc nó cũng không lên mạng hả?
0 Lời bình: