Vài chuyện xảy ra gần đây làm mình suy nghĩ về câu hỏi này. Làm sao mà một người ở xa hàng trăm cây số vẫn có cảm giác gần gũi, và một người có thể gặp nhau hàng ngày lại cảm thấy cách xa vời vợi?
Cố gắng nối gần lại với những người ở khoảng cách xa xôi, nhưng người có lẽ cảm thấy có quá nhiều rủi ro, hoặc là như trò chơi mà xác suất thua nhiều hơn… nên cho mình cảm giác hụt hẫng khi liên lạc với họ. Và có người, chỉ vì cái tính bốc đồng, giận hờn vô cớ mà làm cho khoảng cách tình cảm trở nên dài ra.
Khóc đi
Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm
hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống
khóc đi...
Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi
như một lần làm đứa bé lạc mẹ
chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quị ngã
như một lần rơi khỏi vách núi cao...
Mong rằng 06 tháng sẽ như một giấc ngủ vùi. Vì thật sự mình mong rằng 06 tháng này sẽ trôi qua nhanh, để có thể mọi việc trở về như nó vốn có.
Những dự tính của mình không dễ gì sẽ đi theo ý muốn của mình, rất thường xuyên. Vậy nên mình sẽ tập quen với những điều không mong muốn nó xảy ra, và tốt nhất là sử dụng thời gian theo cách hiệu quả nhất. Tranh thủ làm những điều nho nhỏ mình dự tính để tiếp tục ấp ủ những ước mơ.