Author: Lorian Mr
•5/31/2010 05:39:00 CH
Tốt nghiệp đại học nó ra trường và làm việc tại một ngân hàng nước ngoài tại TP.HCM. Vẫn giữ lấy ước mơ học cao hơn, rồi đi du học. Nó muốn anh cũng ủng hộ nó. Nhưng rồi mọi thứ đánh tạm gác lại. Nó lấy chồng. Chấp nhận thôi công việc mà nó yêu thích, chấp nhận không học nữa. Vì nó không muốn làm chồng nó buồn, tủi thân với bạn bè. Ngày nó quen anh rồi kết hôn với anh, ai cũng nghĩ vợ chồng nó sẽ cãi nhau ngày một đây, vì anh quá khô khan, anh không lãng mạn. Còn nó thì quá sôi nổi, quá thông minh, quá thân thiện theo như nhận xét của bạn bè, đồng nghiệp dành cho nó. Thế nhưng anh đã cầu hôn nó rất lãng mạn, và kết thúc tình yêu bằng một đám cưới vô cùng lãng mạn mà không ai có thể ngờ tới với một kỹ sư kỹ thuật máy bay khô khan như anh.
Author: Lorian Mr
•5/31/2010 05:37:00 CH
Đưa tay chạm khẽ
Những mảnh cong của buổi chiều hè
Khô ran vệ đường
Vỡ vụn miền ký ức

Thoảng làn hương năm cũ
Môi ai mềm mà say
Hoa đỏ trên cành cháy
Nỗi nhớ thành tro bay

Thơ Hiếu Dũng
ThanhnienOnline
Author: Lorian Mr
•5/10/2010 09:26:00 CH
Nhìn sơ lại những bài mình viết cho blog (không phải bài sưu tầm), những bài viết tản mạn và suy ngẫm, mình nhận thấy nó có chung một điểm: có một suy nghĩ hướng nội, bi quan, hoặc là mang sắc buồn. Chợt nghĩ, có ai đó dù quen mình hay không, vào blog đọc rồi suy luận: mình là một đứa luôn bi quan, nhìn cuộc đời theo hướng đen tối, không biết thế nào là niềm vui?
Author: Lorian Mr
•5/09/2010 10:48:00 CH
Ở bất cứ nơi đâu, con người cũng không bao giờ nghĩ nó là thiên đường cả. Vì trong bản thân con người luôn có một tham vọng, là sự thèm khát những thứ mình chưa có và sự nhàm chán những thứ mình đang có. Mặc dù vẫn biết, nhưng thật khó mà vượt qua được trở ngại đó.
Author: Lorian Mr
•5/09/2010 12:22:00 SA
Thế giới có hơn 8 tỷ người. Vậy trong đó có bao nhiêu người quen mình, bao nhiều người thân mình?

Chợt liên tưởng đến một bài hát “triệu người quen, có mấy người thân? Khi lìa trần, có mấy người đưa?”. Để rồi suy nghĩ thử, bao nhiêu người mình quen biết, bao nhiêu người mình có thể nói chuyện, bao nhiêu người mình thật sự rất muốn trò chuyện cùng.
Author: Lorian Mr
•5/03/2010 11:26:00 CH
Muốn viết một cái gì đó, để khi nằm trên giường rồi có thể thẳng giấc mà ngủ, không còn phải suy tư về vấn đề gì nữa.

Một ngày lang thang với cuộc đời, nhưng rồi đêm về lại vẫn như thường lệ, nghe những bài nhạc buồn, lắng đọng. Có phải để cho lòng mình không bị khô, chai lại, và không biết thói quen này bắt đầu từ khi nào. Nhưng, có cảm giác như khi nghe, mình trở thành một người còn có tình cảm, có cảm xúc, và có tình yêu.
Author: Lorian Mr
•5/03/2010 12:11:00 CH
Một màn biểu diễn vẽ cát kết hợp với nhạc đã tạo cho người xem một cảm xúc mạnh mẽ. Kseniya Simonova, người Ukraina, đã đem đến cho mọi người tác phẩm về cuộc chiến tranh thế giới lần 2, thể hiện cảnh xâm lược và chiếm đóng của người Đức ở Ukraina, và người xem đã khóc vì những cảm xúc, vì nỗi nhớ về sự bất hạnh, tang thương trong chiến tranh.

Author: Lorian Mr
•5/02/2010 10:33:00 CH
Tháng 4 qua nhanh, nhưng như một giấc ngủ dài.

Điều muốn nói trước tiên là mình trở lại nơi mà tuổi trẻ đã trải qua ở đây. Những ngày để nhìn lại những kỷ niệm, những nơi mình đã lưu dấu lại, những người mà cuộc đời đã ưu ái cho mình được gặp, và quen. Những người cho mình cảm giác che chở cho họ vì đã gặp nhiều va chạm trong cuộc đời, và những người mình muốn đưa họ vào cuộc đời để họ có thể trưởng thành hơn. Mình đã có tới 2 bài viết về vấn đề này rồi nên không đề cập thêm nhiều nữa. Thời gian trở lại Sài Gòn đã có những kết quả đẹp.