Không biết có phải mình đạt đến một “cảnh giới” nào rồi hay không mà nỗi buồn với mình bây giờ không quá nghiêm trọng nữa. Nó ở cứ ở, miễn là mình có được niềm vui nào đó và tự nó biến đi, nhưng nó cũng sẽ lại trở về, riết rồi quen. Được cái là dù nhiều nỗi buồn lắm, nhưng ít bị stress hơn xưa, đây là một điều tốt. Có điều cảm thấy mình “lạ” quá.
Nếu bạn là mối tình đầu của một ai đó, sẽ có vô số người cần ngưỡng mộ bạn.
Bởi giữa gần bảy tỷ cư dân của thế giới này, số người được trở thành một phần không thể quên trong đời một người khác (thậm chí là một số người khác) không nhiều. Tên của bạn, nụ cười của bạn, những thứ nhỏ nhặt thuộc về bạn "vô tình" khiến người ta thầm thương, trộm nhớ có thể là kỷ niệm mãi mãi, những kỷ niệm sáng trong dịu ngọt đánh dấu bước ngoặt lần đầu biết tương tư trong một đời người.
Nếu bạn là mối tình thứ hai của một ai đó. Người ta thường bảo mối tình đầu khó dài lâu. Vì vậy sẽ nhiều khả năng hơn để bạn là mối tình thứ hai của một người nào đấy. Những rung động non nớt, những yêu thương vội vã hay thậm chí là cả những vết thương lòng đắng cay đã lùi lại phía sau khi người ta từ giã mối tình đầu.
Một bài tình ca rất hay với ca từ cảm động và chất chứa tình yêu thương trong đó. Và hay nhất là đoạn điệp khúc
Until You Ca sĩ: Shayne Ward
Baby life was good to me
(Em yêu à cuộc đời này thật ưu ái anh)
But you just made it better
(Nhưng em còn làm nó tươi đẹp hơn)
I love the way you stand by me
(Anh yêu cái cách em đứng bên anh)
Through any kind of weather
(Vượt qua những sóng gió cuộc đời)
I don’t wanna run away
(Anh không muốn chạy trốn đâu em)
Just wanna make your day
(Anh chỉ muốn cho em những ngày hạnh phúc)
When you felt the world is on your shoulders
(Khi mà em cái thấy cả thế giới này đang đè nặng trên bờ vai em)
Don’t wanna make it worse
(Anh không muốn làm nó tệ hơn đâu)
Just wanna make us work
(Anh chỉ muốn đôi ta được hạnh phúc)
Baby tell me I will do whatever
(Em yêu à hãy cho anh biết anh sẽ làm cho em mọi thứ)
Yêu một người đã khó, giữ được trái tim người mình yêu lại càng khó, nhưng cố gắng níu kéo những gì đã không còn thuộc về ta thì chỉ là sự đau khổ.
Bạn nhận ra mình đã yêu khi hình ảnh người đó lớn dần, in sâu trong tâm trí bạn từ bao giờ. Khi mới yêu, bạn không quá đòi hỏi sự quan tâm đặc biệt từ người yêu, chỉ cần người ấy luôn giữ mình trong trái tim là đủ. Nhưng tình yêu vốn ích kỷ và con người lại thường tham lam.
Từng chút, từng chút bình yên rón rén len nhẹ vào lòng. Từng giọt, từng giọt hạnh phúc ngọt ngào trôi vào miền thương miền nhớ trong tim em bé nhỏ theo từng ngón tay anh dịu dàng mà ấm áp... đến lạ...
Khi anh nắm lấy tay em,
Em thôi không còn để những vẩn vơ lo âu làm vương sầu đôi mắt ướt, mềm mại cả tâm hồn với cảm giác được chở che. Khe tình cảm của em đâu có sâu nhưng tình anh quá nặng, êm đềm lèn qua khung cửa trái tim em... Cho một ngày, đầy ắp những tình yêu...
Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng.
Hay nói đúng hơn là không đành lòng.
Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố?
...
Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó?
Ngủ ngoan em nhé. Em khóc đã mệt lắm rồi phải không?
Đừng khóc nữa em ạ. Em đã từng cho rằng mình là con người mạnh mẽ. Nhưng em đã tự tạo một cái vỏ ngoài cho mình để bây giờ em mới giật mình: em quá yếu đuối! Em ạ! Nỗi đau là vô hạn, nhưng rồi sẽ qua mau thôi.
Đừng khóc nữa em ạ. Khóc sẽ làm cho tim em tan ra mất. Trái tim em quá mỏng manh, chỉ chạm nhẹ là tan, là vỡ. Nó cần được nâng niu bằng một bàn tay nồng ấm yêu thương.
Nửa muốn viết thật nhiều, nửa không biết nên viết về điều gì cả. Đầu óc cứ miên man suy nghĩ về những thứ liên tiếp xảy đến, không tịnh được. Nhớ gì viết đó vậy.
Chỉ có 1 cái đầu, nhưng lại nghĩ quá nhiều, thật sự quá nhiều, mỗi chuyện xảy ra ta đều suy nghĩ rất nhiều phương án cho nó, thế rồi kết quả… không có phương án nào xảy ra cả. Ta buồn khi không hiểu được hết người. Chợt nhớ câu nói: “thà chọn một kết thúc buồn còn hơn là một nỗi buồn không có kết thúc”, có lẽ như vậy lại hay dù thời gian này rất khó khăn. Cứ ngỡ đã đủ trải nghiệm nỗi buồn để vượt qua nhanh hơn, nhưng mỗi chuyện là một tình huống khác nhau. Chỉ có một điều lấn cấn trong đầu rằng ta đã cố gắng hết sức chưa, hay là đã buông xuôi khi thấy quả núi trước mặt mình cao quá.
Một bài hát mà ca từ của nó nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngõ ngách của ký ức, để giúp ta nhớ lại những tháng ngày vui có, buồn có. Con người... ai cũng có một điều gì đó mất mát mà làm họ luôn nuối tiếc.
Xa rồi tuổi thơ Sáng tác: Ngọc Lễ
Khi những mối tình đã qua, khi nước mắt đã đi qua.
Tôi nhớ những ngày thơ ấu như là cơn gió đã xa mất rồi.
Nhớ những tháng ngày ấm êm, bên cha bên mẹ dấu yêu.
Câu ru trưa hè miên man,
Chị em thương mến bên nhau sớm chiều.
"Em đang vẽ gì thế?"
"Em vẽ trái tim của 2 đứa mình"
"Vậy hả? Vậy em vẽ một nửa thôi, nửa còn lại, anh sẽ ráp vô". Anh chạy, em đuổi theo, vết chân mang nụ cười in trên cát.
Em và anh, chúng mình đã quen nhau được 6.5 năm, đã bao lần sóng gió, đã bao lần cãi nhau và đã bao lần không muốn nhìn thấy nhau. Nhưng có vẻ định mệnh cho biết chúng ta là một đôi nên anh và em vẫn tiếp tục bước đi trên con đường ấy. Em đã từng nghĩ như vậy.
Em, cô gái không đẹp, nhưng dễ thương với đôi mắt to, màu nâu tự nhiên mà anh hay ghẹo là "không phải con của bố vì bố người Việt", anh yêu sự thơ ngây và bướng bỉnh đó. Và em, cũng rất được nhiều người yêu mến. Anh tự hào và một phần cũng khó chịu. Em vui vì anh ghen.
Một lời từ chối lịch sự, một cái cúi đầu, một bước đi lùi, một nụ cười thân ái, một gương mặt tự tin chỉ của một người hầu bàn đã một lần nữa làm nên nhân cách người Nhật.
Cả lượt đi và về Hà Nội - Boston và Boston - Hà Nội, tôi đều quá cảnh ở sân bay Narita, Tokyo chừng dăm tiếng đồng hồ. Khi mua vé, một số người khuyên đừng đi qua Nhật vì có thể bị nhiễm phóng xạ. Nhưng có lẽ vì tôi đã quá cảnh Tokyo nhiều lần rồi nên thành thói quen và cũng thấy nhớ. Và thú thực, tôi cũng muốn được quan sát nước Nhật đang sống như thế nào sau cơn " tiểu hồng thủy" mới tràn qua cho dù chỉ ở một trong không gian nhỏ là một sân bay. Báo chí đã nói về bản lĩnh và nhân cách người Nhật sau thảm họa sóng thần cũng như bản lĩnh và nhân cách người Nhật sau khi người Mỹ ném hai quả bom nguyên tử xuống đất nước này. Và cả bản lĩnh của người Nhật ngay khi dân tộc họ trở thành một trong những dân tộc giàu có nhất thế giới.
Người ta nói trên đời này ai sinh ra cũng mới chỉ là một nửa.
Nửa còn lại vẫn còn ở đâu đó nhưng trước khi trao một nửa ấy cho chúng ta, ông trời muốn chúng ta học một điều, đó là cách yêu thương và trân trọng một nửa thật sự ấy.
Con người dường như ai cũng có tật xấu là không biết trân trọng những gì đến với mình quá dễ dàng. Cũng như bạn không biết được hạnh phúc là gì nếu chưa từng trải qua những nỗi đau dài. Bạn sẽ không biết rằng tình yêu mà bạn đang có đẹp như thế nào nếu bạn chưa từng thất bại trong tình yêu.
Chỉ muốn làm cái gì đó để giải tỏa đầu óc. Trong cái mảnh đất xa lạ này, trong căn vòng vắng vẻ này, thì cách có vẻ hay nhất là ngồi viết suy nghĩ ra, cho cái đầu nặng những suy tư của mình được một chút thoải mái.
Mình chưa bao giờ nghi ngờ về sự nhiệt tình của mình, nhiệt tình và chân thành. Người đời biết điều đó, những người hiểu, trở thành bạn bè, những người cũng hiểu như vậy nhưng lại lợi dụng lòng tốt của mình. Ở những nơi những lúc mà lòng tốt bị nghi ngờ và lợi dụng, thì kẻ hiền thì nói mình dại, kẻ xấu thì nói mình ngu.
Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.
Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.
Nằm xuống chiếc giường làm bằng cát, gối bằng cát, thoải mái vô cùng. So với mấy cái giường đắt tiền thì vẫn thua xa cái cảm giác khi nằm dưới bờ biển mang lại. Âm thanh rì rào của biển, sự ấm áp của ánh nắng bình minh, cái mát lạnh của cát cùng sự thoải mái, khoan khoái khi nằm lên đó… tất cả như là kiệt tác của cuộc sống đem lại cho ta những giây phút tuyệt vời, mọi nỗi buồn cũng tạm thời lánh xa ta.
Đừng bao giờ coi thường những việc ngớ ngẩn, bởi không biết chừng sẽ có lúc chính chúng lại cứu sống mình.
Mình thích một câu chuyện cười. Chuyện kể là có một chú bị lạc trên sa mạc mênh mông, bốn bề là cát trắng nóng như rang. Đương nhiên là bị toát mồ hôi nhiều và chú rất chi là khát nước. Cứ đi mãi, đến lúc gần kiệt sức rồi, tưởng sẽ gục ngã thì chợt nhìn thấy một quán nhỏ. Mừng quá, túi sẵn tiền, giờ có tiêu hết thì cũng phải mua bằng được mấy chai nước để giải khát.
Tuy nhiên tới nơi mới biết chiếc quán này chỉ bán toàn caravat, không bán nước. Vừa thất vọng, vừa tức điên người, đang nóng chết đi được lại còn quấn caravat thì có mà chết à. Chú vùng vằng bỏ đi, không mua bán gì sất. May quá, đến lúc chân chú gần khuỵu xuống, lưỡi đã thòng gần đến rốn thì chú lại phát hiện ra cái quán nữa. Tuyệt vời hơn khi tấm biển hiệu đề rõ "Có bán nước".
Khóc khi chợt nhận ra mọi thứ đang có bỗng dưng vụt mất
Khóc khi quá sức chịu đựng.
Khóc khi thấy đơn độc.
Khóc khi nhận ra cuộc sống sao mà ngắn ngủi đến thế
Khóc khi áp lực về mọi bề.
Khóc khi thấy mình sao mà nhỏ bé đến thế, nhỏ bé ngay từ cái tên vốn có của mình. Và khi đó thấy mình lạc lõng giữa cuộc sống vội vã, giữa những thứ quá đỗi to lớn đối với mình.
Hôm nay bỗng nhiên tôi muốn ra biển. Mặc dù đi biển không nhiều, nhưng tôi vẫn thích cái cảm giác yên bình mà biển mang lại.
Như một sự sắp đặt tình cờ, mỗi lần ra biển là mỗi lần lòng tôi có sóng. Tôi biết sóng biển chẳng thấm vào đâu so với ngọn sóng lòng trong tôi. Âm ỉ nhưng đau nhói.
Tôi thích tiếng sóng biển rì rào, đôi khi nhìn ra ngoài khơi xa trong bóng đêm. Cái bóng đêm thỉnh thoảng làm tôi sợ hãi. Từ bé có lúc tôi sợ ma lắm, lớn rồi thì không còn nữa. Nhưng vẫn thấy hơi sờ sợ. Hay nói đúng hơn, tôi sợ con người chứ không sợ ma quỷ.
Tôi thích biển, bởi nếu tôi có lỡ khóc, tiếng nấc sẽ hòa vào tiếng sóng và trở thành một âm thanh của tự nhiên.
Toán học Đây là môn học duy nhất không có sự bổ ích. Các bạn sẽ được học 1 + 1 = 2, điều mà một vài năm sau người ta lại nói lại 1 + 1 = 10 và nói cho bạn biết hệ nhị phân là gì. Người ta cũng dạy bạn vi phân, tích phân và nhiều thứ quan trọng khác nhưng nói chung, bạn vẫn phải dùng đến máy tính bỏ túi khi đi chợ.
Vật lý Môn học nghiên cứu sự rụng của táo và các loại quả khác. Bạn cũng có được học cách tính giờ tàu chạy và khi nào hai con tàu gặp nhau nếu chạy trên cùng một... đường ray. Người học vật lý xong thường ít đi trồng táo hoặc đi tàu hoả.
H. gọi điện, ờ đang ở SG làm việc gì đó, gọi điện hỏi thăm. Cũng đã 5 năm rồi… Giờ thì đứa SG, đứa Gia Lai, đứa Bình Dương, đứa Đà Nẵng, đứa ở nước ngoài. Nếu bây giờ gặp lại nhau coi như là một món quà tặng của cuộc đời.
Ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứng. Chú bé lôi ra lôi vào, ngắm nghía nó hoài. Ít hôm sau chú đem tiền mua mấy viên bi. Cô bán hàng nhận được tờ bạc đẹp, tỉ mỉ ghép xếp nó với mấy tờ bạc mới tặng một người bạn cùng lớp. Một ngày anh chàng tặng niềm hi vọng nhỏ nhỏ đó cho một người ăn mày tật nguyền.
Người ăn mày gỡ ngôi sao ra, nhập tờ bạc với những đồng tiền cũ bẩn khác. Đối với ông ta điều quan trọng lúc đó là phải có đủ tiền để mua thuốc chữa cảm. Tờ bạc nằm trong tiệm thuốc tây dưới bàn tay sạch sẽ của anh dược sĩ trẻ vài ngày. Rồi nó được dùng trả tiền thừa cho một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ khi ra đường, bất ngờ bị giật giỏ. Tất cả tiền trong giỏ chỉ đủ cho tên cướp mua ma túy thỏa mãn cơn vật vã.
'Chúa đảo thì không biết sợ ai
Chúa đảo không những được quyền học dốt mà còn được quyền lấy vợ
Nó là chúa đảo. Chúa đảo chỉ cai quản hòn đảo thôi. Còn cai quản chúa đảo có ba chúa đảo, mẹ chúa đảo và chị hai chúa đảo'.
Ở nơi đó, có cu Tin - chúa đảo, có thổ dân "Thứ Bảy" - phó chúa đảo, có Thắm - phu nhân chúa đảo, có ba mẹ, chị hai, cô giáo và những đứa trẻ khác. Và đặc biệt, có một hòn đảo cho trí tưởng tượng của trẻ thơ - hòn đảo hoang với những cây cọ, nằm giữa đại dương rộng lớn và luôn có những nguy hiểm luôn rình rập.
Với trí tưởng tượng mọi thứ đều có thể, mấy con cá lòng tong tạo nên cuộc chiến giữa cá mập và cá voi, những cơn mưa cuối hè là bão biển và giông tố, chó là sư tử và mèo là beo gấm, còn có hải tặc và những cuộc chiến tưởng tượng...
Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.
Cả hai đang là sinh viên đại học.
Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.
Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.
Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò “đình công” của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.
Tình cờ đọc được mẩu truyện này, và thật sự thấy có liên quan đến mình. Đúng là có lúc mình nghĩ như chú hề đó: "cứ suốt ngày này tháng nọ đem nụ cười đến cho mọi người, thế nhưng khi mình đã hết nụ cười rồi thì ai sẽ đem đến tặng lại cho mình".
Một người đàn ông nọ có hẹn đến khám bệnh ở một nhà tâm lý học. Anh ta đến phòng khám của nhà tâm lý học và nói với ông: "Thưa bác sĩ, lúc nào tôi cũng cảm thấy chán nản, phiền muộn. Bất kể khi làm việc gì tôi cũng đều có cảm giác buồn chán. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ."
Một đoạn clip ngắn rất hay về 2 con bạch tuột giúp nhau thoát khỏi tay đầu bếp nhà hàng. Nhưng khi thoát được rồi thì cuộc chiến đấu vẫn chưa kết thúc, nhưng ý nghĩa của clip là chúng luôn chiến đấu vì tình yêu.
Oktapodi (2007) - Giải Oscar 2009 về phim hoạt hình ngắn
Nhiều khi, rất nhiều khi mình nghĩ rằng có phải mình quá dễ dãi với mọi người, thế nên mình dễ bị tổn thương hay không.
Thật sự mình luôn muốn mọi người sống vui vẻ bên nhau, chỉ toàn niềm vui và nụ cười. Nhưng nếu cứ phải bỏ qua không truy xét đến những khía cạnh đằng sau đó thì niềm vui khó thể nào kéo dài được.
Một bài hát đem lại cho người nghe một chút nhớ, một chút thương, một chút hoài niệm, một chút quyến luyến… nhưng cuối cùng là một khoảng không gian miên man nhớ về những điều mình đã đánh mất, những điều mình đã bỏ quên. Cuộc sống không thể theo ta, ta chỉ có thể theo cuộc sống nhưng không thể nào nắm bắt hết được nó khi bàn tay ta quá nhỏ bé. Ta không có những gì tốt nhất nên cứ làm tốt nhất những gì ta có, cố hết sức để không còn hối tiếc điều gì, hạnh phúc khi nó đến nhưng cũng thanh thản khi nó ra đi.
Có một chút Sáng tác: Đức Trí
Có một chút nhớ nhớ, có một chút yêu yêu Có một chút bối rối, có một chút hoang mang Vẫn còn đấy bỡ ngỡ, vẫn còn đấy ngây thơ Vẫn còn đấy quyến luyến, đêm về vẫn chưa quên
Chắc chắn chúng ta có ít nhất một lần đi vào trạng thái rơi tự do, và cứ thế rơi mãi. Mỗi người đếu có chí hướng riêng và hoạch định phương hướng cho tương lai của mình. Nhưng "ý trời và lòng người" đôi khi không thống nhất.
Bạn có tính toán kỹ cách mấy thì một phần trăm của điều ngoài ý muốn, của những sự cố không ngờ đến luôn tốn tại và cản bước tiến của bạn. Chúng ta luôn mong rằng mọi thứ đều được sắp đặt theo kịch bản mà chúng ta cất công dàn dựng nhưng khi thực tế đi ngược lại ý muốn thì chúng ta quay sang chỉ trích cuộc sống thật bất công.