Bắt đầu chương trình là đứa bạn giới thiệu tới dạy để thay nó bận công chuyện. 1 cục xương đúng nghĩa, vừa hổng kiến thức, vừa làm biếng học, cứ lên lớp là trốn học đi chơi. Lần đầu tiên đi dạy cũng không có kinh nghiệm gì cả, chơi kiểu truyền đạt kiến thức ép buộc chứ không phải kiểu giảng giải. Cho nó làm 1 đống bài tập giống nhau để thuộc luôn. Có lần ép hỏi nó tại sao, tại sao hoài đến nỗi nó bực mình mà khóc luôn, làm mình cũng bất ngờ. Từ lần đó cố gắng hạ độ khắc nghiệt xuống xíu. Vẫn thấy nó khó có khả năng đậu, quyết định tăng giờ học và tăng buổi học lên, nhưng tiền phí không thay đổi. Nhiệt tình và trách nhiệm là ở chỗ đó, hehe. Kết quả cố gắng của nó và của mình, nó đậu vào lớp 10, thấy cũng vui vui. Trái ngọt đầu tiên của lần đầu tiên đi dạy. Tự tin lên vùn vụt.
Sau đó tới trung tâm, và một chuỗi dài những nơi mình tới nhưng không dạy được cái gì cả, toàn 1 lũ trung tâm gian dối, tráo trở. Cũng dạy được 1 đứa, thông minh, hiểu bài nhanh, nhưng có cái nghiện game kinh khủng, mẹ nó cũng chẳng cần quan tâm, bó tay. Khúc mắc trong chuyện tiền học phí, bực mình cái trung tâm, mặc dù hơi thiệt xíu nhưng vẫn có lợi cho mình, vẫn bỏ lớp này vì mình không chấp nhận được người khác lừa dối mình. Nên không biết thằng nhóc đó học hành ra sao.
Và cuối cùng cho tới bây giờ là 1 thằng nhóc học chẳng biết gì cả ở hàng xóm. Người ta tới nhà mời mình dạy, thôi thì cũng dạy thử. Áp dụng chính sách độc tài ép làm bài tập, không biết búng lỗ tai, nhờ vậy nó lên được chút xíu, có điều cũng không được lâu vì mẹ nó thấy nó làm biếng quá. Giờ nó muốn học lại thì mình lại không có thời gian đâu để dạy.
Tuy chỉ dạy được 3 đứa, nhưng mỗi đứa dạy mình đều cố gắng hết mức để truyền đạt kiến thức cho nó. Chỉ vì mình thấy cần phải có trách nhiệm với những gì mình làm, đặc biệt là việc truyền dạy kiến thức. Mấy đứa bạn nói mình nên đi dạy, vì mình có khả năng truyền đạt (điều này mình chưa tin lắm) và có nhiệt huyết (cái này thì có à), nên sẽ giúp đỡ được cho thế hệ mai sau. Nếu có cơ hội thì làm, chứ mình cũng ngán lắm rồi. Từ giờ chắc không dạy kèm ai nữa, nếu có chắc chỉ gõ đầu 2 đứa em để nó học hành tốt hơn thôi.
•7/08/2009 01:24:00 SA
Tối nay gặp lại chị hàng xóm, chị nhờ mình dạy kèm lại thằng nhóc. Ngặt nỗi mình đang bận túi bụi với cái đề tài, nên không thể đồng ý được. Chị nhờ mình tìm người, nhưng “ra giá” phải là người được như mình hoặc 80% cũng được, nghĩa là ngoài khả năng ra, còn có chút nghiêm khắc và nhiệt tình nữa. Không ngờ mình được đánh giá cao vậy, hì hì. Được dịp, ngẫm nghĩ lại cái sự đi dạy kèm của mình.
This entry was posted on 7/08/2009 01:24:00 SA and is filed under
Bài viết
,
Tản mạn
. You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.
0 Lời bình: