Chẳng hiểu sao, 2 thằng hiếm khi nào có chung 1 điểm nào tương đồng, lại thành bạn thân như vậy. Lúc nào gặp nhau cũng chỉ nói chuyện chọc nhau chơi, không thì bất đồng. Nó cũng như tôi, rất cố chấp, cứng đầu, ai nói gì thì nói, thích thì nghe, không thì thôi. Thời gian trôi qua, ít nhiều tôi cũng đã thay đổi theo hướng tích cực, còn nó thì... dường như vẫn như cũ.
Chúng tôi có 3 đứa, chơi thân với nhau. Thời cắp sách, cũng chẳng biết vì sao thân, tự nhiên vậy thôi. Có 1 điểm chung buồn của 3 đứa, không biết có phải là lý do mà 3 đứa gần nhau hơn không: cả 3 đều có gia đình không trọn vẹn, ba mẹ ly dị nhau cả. Từ ngày rời trường, mỗi đứa một môi trường tiếp xúc, và hình thành 3 con người khác biệt nhau, về phương diện nào đó.
1 thằng, sự nghiệp là tất cả với nó, luôn hướng tới phía trước, rất có ý chí. Với riêng bản thân, thích suy nghĩ và chiêm nghiệm về cuộc đời, tôi nghĩ tuổi thơ tôi có thể là bất hạnh, có thể là hạnh phúc, tuỳ vào suy nghĩ của tôi. Gia đình tôi, khiến nó hạnh phúc hay khổ đau, cũng chính là do tôi, không trốn tránh, nhưng cũng không đối mặt trực tiếp. Đứa còn lại, khó trách bạn tôi, cuộc đời gặp gần như là sự khổ đau, thiếu tình cảm, và nhìn cuộc đời cũng bằng ánh mắt khác, ít ai vượt qua được sự mặc cảm đó.
Sự cố gắng của chúng tôi để cải tạo cái đầu nó khỏi sự bi quan về cuộc đời này, đôi khi đi vào bế tắc. Thời gian dần qua, và sự việc dần đi về hướng bi quan hơn. Mỗi lần về gặp lại, cũng chỉ là những buổi ngồi cà phê, cảm nhận những giây phút bình yên hạnh phúc ngắn ngủi. Tôi luôn tự hỏi phải làm sao đây? Bằng phương pháp mới nào nữa?
Đôi lúc tạt qua blog, đọc những bài tự sự của nó, lòng buồn rười rượi, lại thấy mình thiếu 1 sự quan tâm.
Làm bạn mà không có cách giúp được bạn, thì là một đứa bạn kiểu gì đây?
0 Lời bình: