Mấy ngày hôm nay dù có buồn cũng cố ráng mà quên đi, nằm ru giấc ngủ đến để lấy sức mà học hành, tối nay thả cho nỗi buồn mặc sức vẫy vùng. Để rồi mai lại tiếp tục ôn thi nữa.
Mình biết mình buồn vì lý do gì, và cũng biết sẽ khó mà vượt qua được, nó cứ âm ỉ vậy thôi. Dần dần chắc cũng chẳng sao cả. Khi gặp mọi người, vẫn cười nói thực sự rất vui vẻ, vui tính, vẫn là con người mình muốn trở thành. Nhưng khi cứ một mình, “nó” lại hiện ra, không dứt. Chẳng biết khi nào mới là mình thật sự.
Ba gởi lá thư đầu tiên cho mình với những lời đọc xong chẳng thể nào buồn hơn nữa, có hồi âm hay không? Khi thi xong sẽ có câu trả lời, nhưng mình muốn cho ba biết mình suy nghĩ như thế nào. Nhưng rồi sẽ ra sao đây?...
Thôi buồn cũng đã nguôi, lo chuẩn bị học bài đi thi môn thứ 2 cho rồi.
Tuần sau lớp đi chơi, có vẻ vui lắm, xôm tụ lắm, lịch trình rôm rả trên mạng, tiếc là mình không đi được, vì đôi khi cũng phải nhìn lại mình coi thử đang ở vị trí nào. Mà hồi đại học bỏ lỡ cả 2, 3 chuyến đi luôn mà, giờ thêm 1 lần nữa có là bao.
0 Lời bình: