Ờ mà chẳng ai hỏi mình về Valentine, thôi gọi về hỏi thăm thằng bạn… mà nó cũng chẳng đi đâu. Ai biểu không chịu đi, cho đến khi 2 đứa tự có thể lo cho cuộc sống của mình, thì sợ gì người lớn nữa. Cứng đầu… y như mình.
Đi uống cà phê với đứa em, lại bảo mình sao không có người yêu đi. Bộ mình già lắm rồi hay sao, gặp đứa nào cũng nói vậy. Mà hôm tết vừa rồi, bạn bè ẳm con tới nhà mình chơi, ba nhìn thấy và chắc suy nghĩ vẩn vơ gì đó… chắc đang lo nghĩ. Vậy mà lúc học đại học lại bảo mình lo học đừng có yêu.
Cũng có người đi trước khuyên mình nên có người yêu sớm đi, đừng để mình ổn định mọi thứ rồi mới lo chuyện này. Vì khi đó, mình không phải là tìm tình yêu, mà là chọn 1 tình yêu cho xong, đại loại là như vậy.
Mà thật ra, từ khi xa nhà học đại học, đầu mình luôn suy nghĩ học xong thì trở về lại quê hương, đó là nơi tuyệt nhất. Nên có ai đi ngang qua đời mình, thì cũng ngập ngừng không dám lôi lại, vì mình không nghĩ là có thể kéo được họ theo mình về. Mình lấy cái đầu cứng nhắc của mình để gán suy nghĩ của người ta như vậy mà. Lần lữa mãi, thế rồi từng người cũng đi qua,
Dù sao, 1 năm nữa cũng đã về quê rồi, kết thúc 7 năm xa quê hương, hoàn thành ý nguyện ban đầu của mình. Nhưng vui hay không, thì còn xem xét lại..
4 Lời bình:
Vậy là bạn hiện tại ko ở VN à???
hì, mình cứ tưởng bạn đang ở VN chứ.
Bạn viết nhất ký cũng hay lắm đó....:P
Xa quê hương không nhất thiết phải là rời khỏi đất nước của mình bạn à. Mình vẫn ở Việt Nam đấy thôi.
bó tay với bác ^^! vậy thì bác tính chừng nào có ai đi ngang đời bác, dùng mọi thủ đoạn kể cả lấy dây níu kéo lại đây =)
Tụi nhỏ đó đi ngang qua hoài ấy chứ, nhưng... không ghé lại, híc.
Trai nam nhi đâu sợ gì ế chứ, để họ tự chui vào rọ thôi, hehe