Không nhớ đã bao ngày nay, mình không ngủ sớm. Trước đây thường chỉ 2 giờ là lo đi ngủ rồi. Gần đây, có ngày không ngủ được, mắt trân trân nhìn bóng đêm, đành thức cho tới sáng, chẳng biết vì sao, chẳng biết đang lo nghĩ cái gì, cứ miên man như vậy. Đêm nay lại như vậy!
Mọi thứ mình có được trong tay, thật ra nó là cái gì? Có khi nó chỉ là những thứ rất mong manh, dễ vỡ. Và chợt có lúc mình cảm thấy tất cả từng thứ vuột khỏi tầm tay, rớt xuống đất vỡ tan tành, hiệu ứng domino. Hay là nó vẫn như cũ, chỉ là mình bị rớt xuống đất, vỡ tan.
Ánh ơi! Ít ra cũng có lúc tao có cảm nghĩ giống như mày, để hiểu được cảm giác mày như thế nào. Có những chuyện xảy ra ngay trước mắt mình, mà mình không biết phải làm sao, cảm thấy như có những ngọn dây gai vô hình siết chặt lấy mình. Để rồi buồn mãi…
Có thể cảm giác này không chỉ có riêng mình. Dạo quanh các blog bạn bè, đôi khi cũng gặp tình trạng này. Đó không phải là một phong trào, đó như là sự hoang mang trước cuộc sống đang biến động dữ dội, và mình thì mới lững thững bước vào, không mảnh giáp che thân, có thể bị đâm thủng bất cứ lúc nào. Nếu cuộc đời có một ranh giới trắng và đen, thì mình có cảm giác, mọi người ngày càng sống gần ranh giới hơn. Buồn – vui, hạnh phúc – đau khổ, đỉnh cao – vực sâu, chỉ 1 sát na thôi cũng đã có thể bước qua bờ bên kia, mong manh, mong manh…
Lâu lâu khùng lên, buồn 1 chút, để còn nói được câu “mai còn là ngày mới”, phải không bạn?
1 Lời bình:
có đôi lúc ta phải như vậy để biết mình đang lớn