•7/27/2011 08:45:00 CH
Sao lắm kẻ muốn chết, trong khi chết sẽ không còn gì cả...
Trời đất, thiên nhiên bao la, biển khơi rộng mở, mọi thứ quá tuyệt vời, tại sao lại muốn chết? Chỉ vì tình thì có đáng chết không? Trong khi tình chỉ là phù du, là ảo ảnh. Một thoáng giây thôi, muốn chết nhưng chết rồi kết quả sẽ ra sao, mọi thứ cải thiện được bao nhiêu, chết rồi có hối hận được nữa không?
Chết rồi sẽ không còn làm được gì, đặc biệt là chuyện ăn chuyện ngủ, chuyện đời thường của con người. Chết rồi thì sao mà tắm nắng, đội mưa, ngắm hoàng hôn và đón sương rơi bình minh nữa. Chết đi rồi thì sẽ xấu lắm, toàn thân thối rữa (đấy là chôn cất) hoặc chỉ còn một nắm tro đựng trong cái bình rẻ tiền, thế thì chết làm gì?
Chết làm sao mà thử, trong khi sống sẽ thử được bao thứ: ăn thử, nghỉ thử, chơi thử và yêu thử. Thử rồi mới rút kinh nghiệm, đúc kết rồi lại đua nhau thử tiếp, thế thì chết làm gì cho phí, trong khi sống sẽ sướng như thế nào?
Chỉ đơn cử nói đến chuyện ăn, chết thì chỉ ăn hương, ăn hoa. Người nhà có cúng cơm thì bát cơm, quả trứng, tuần rằm, mồng một thêm chút hoa quả, đĩa xôi, khoanh giò, quanh đi quanh lại chỉ có mấy món đó, ăn mãi cũng chán mà. Nói đến chuyện mặc thì thôi rồi. Chết thì không có váy đâu, chỉ có cái bộ quần áo màu xấu xấu, chẳng thời trang mà cũng chẳng nhãn hiệu, thế thì làm sao mà thấy sành điệu cho được. Cùng lắm một năm nhà nào giàu, đốt cho chục bộ quần áo, đâu có phân biệt áo rét hay áo hè, thế nên chết thì uổng quá.
Lại qua nói chuyện sành, chết đi sao mà vênh được cái mặt nhỉ? Trong khi người nhà đốt cho máy bay nhưng chẳng đốt cho phi công hay tiếp viên, có cái xe máy "@" thì mấy nhà đủ tiền sắm, tiền thì đốt lắm nhưng đến tận tay người tiêu dùng thì cũng qua bao cửa gian nan.
Chết đi thì sao mà biết yêu người khác? Trong khi sống, người này bỏ, sẽ có người khác yêu. Không sớm thì muộn cũng lấy chồng lấy vợ cả. Còn chết rồi chỉ là nắm xương khô, chẳng còn làm người bỏ rơi mình thấy hối hận vì lỡ chót không yêu mình.
Sống còn làm được ra tiền, sống còn hoạt động, ít ra cũng thở ra hít vào, không làm được cho đời thì cũng giúp bố mẹ không khóc "kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh". Sống mới cười, mới khóc, mới buồn, với vui, chứ chết rồi, có mỗi cái ảnh, sau làn khói mờ mờ ai biết được tâm trạng ra sao. Chết rồi, nếu có hồn phách thật thì cũng chỉ đứng đó mà nhìn gia đình mình quay quắt khóc thương, vành tang trắng và vòng hoa cũng trắng, khi đó thì hối cũng đã muộn màng.
Tại sao lại muốn chết, trong khi cái sống không phải tự mình có được? Nếu mà muốn chết thì hãy trả nợ đủ cho đời, cho bố mẹ, cho anh chị em mình, cho cả người mà không muốn yêu mình. Lúc đó chết cũng có muộn đâu?
Sống thì tiền, vật chất còn đến với mình, chết còn mất tiền để chết, thì chết làm gì? Có chắc chắn sẽ chết ngay được không hay nằm đó mà hành cả nhà chăm lo cho cái xác vô tình. Có cao thượng hay anh hùng gì đâu bởi cái chết là hết, mà người ta chết già chết bệnh còn thương xót, chứ chết vì muốn chết, thì đáng trách đáng giận nhiều hơn.
Chết thì người sống sẽ chỉ khóc được ba ngày, nhớ được một vài tháng và thắp hương đều đặn. Có muốn chăm sóc nhau thì chết rồi cũng chẳng làm được gì, chẳng lẽ lại mang chăn chiếu xuống nghĩa trang ngủ cùng. Chết rồi làm sao mà sửa đổi được, trong khi sai xót lớn nhất đang bao trùm gia đình.
Chết là thiệt thân, sau mới thiệt gia đình. Chết thì dễ, sống mới là khó. Chỉ có sống mới có ôm, có hôn, có siết chặt nhau và nấc lên vì yêu thương nhau. Chỉ có sống mới chia ngọt, sẻ bùi, đến với nhau, chạy khỏi nhau, yêu nhau, bỏ được nhau. Chỉ có sống mới tận hưởng được thế giới còn biết bao điều tuyệt vời, sẽ được làm bố làm mẹ, có một ngôi nhà mới, có các thiên thần đáng yêu, được nghe bi bô tiếng mẹ, tiếng con.
Hãy cố sống thêm tý nữa đi nhé, để làm bố làm mẹ rồi, hẵng chết. Chắc chắn lúc đó sẽ không còn muốn chết và các con của bạn nếu có muốn chết, thì cũng hãy bảo chúng "Cố lên tý nữa rồi hẵng chết".
Đằng nào cũng chết nhưng đừng mất tiền để chết, để tiền đó mời bạn bè nhậu một bữa, chết cứ từ từ, có ai giành đâu mà sợ.
Chết à, cứ xếp hàng đi! Còn phải dành thời gian đi làm, đi chơi, "đú đởn" và…
Nguyễn Thu Huệ
Sưu tầm
Trời đất, thiên nhiên bao la, biển khơi rộng mở, mọi thứ quá tuyệt vời, tại sao lại muốn chết? Chỉ vì tình thì có đáng chết không? Trong khi tình chỉ là phù du, là ảo ảnh. Một thoáng giây thôi, muốn chết nhưng chết rồi kết quả sẽ ra sao, mọi thứ cải thiện được bao nhiêu, chết rồi có hối hận được nữa không?
Chết rồi sẽ không còn làm được gì, đặc biệt là chuyện ăn chuyện ngủ, chuyện đời thường của con người. Chết rồi thì sao mà tắm nắng, đội mưa, ngắm hoàng hôn và đón sương rơi bình minh nữa. Chết đi rồi thì sẽ xấu lắm, toàn thân thối rữa (đấy là chôn cất) hoặc chỉ còn một nắm tro đựng trong cái bình rẻ tiền, thế thì chết làm gì?
Chết làm sao mà thử, trong khi sống sẽ thử được bao thứ: ăn thử, nghỉ thử, chơi thử và yêu thử. Thử rồi mới rút kinh nghiệm, đúc kết rồi lại đua nhau thử tiếp, thế thì chết làm gì cho phí, trong khi sống sẽ sướng như thế nào?
Chỉ đơn cử nói đến chuyện ăn, chết thì chỉ ăn hương, ăn hoa. Người nhà có cúng cơm thì bát cơm, quả trứng, tuần rằm, mồng một thêm chút hoa quả, đĩa xôi, khoanh giò, quanh đi quanh lại chỉ có mấy món đó, ăn mãi cũng chán mà. Nói đến chuyện mặc thì thôi rồi. Chết thì không có váy đâu, chỉ có cái bộ quần áo màu xấu xấu, chẳng thời trang mà cũng chẳng nhãn hiệu, thế thì làm sao mà thấy sành điệu cho được. Cùng lắm một năm nhà nào giàu, đốt cho chục bộ quần áo, đâu có phân biệt áo rét hay áo hè, thế nên chết thì uổng quá.
Lại qua nói chuyện sành, chết đi sao mà vênh được cái mặt nhỉ? Trong khi người nhà đốt cho máy bay nhưng chẳng đốt cho phi công hay tiếp viên, có cái xe máy "@" thì mấy nhà đủ tiền sắm, tiền thì đốt lắm nhưng đến tận tay người tiêu dùng thì cũng qua bao cửa gian nan.
Chết đi thì sao mà biết yêu người khác? Trong khi sống, người này bỏ, sẽ có người khác yêu. Không sớm thì muộn cũng lấy chồng lấy vợ cả. Còn chết rồi chỉ là nắm xương khô, chẳng còn làm người bỏ rơi mình thấy hối hận vì lỡ chót không yêu mình.
Sống còn làm được ra tiền, sống còn hoạt động, ít ra cũng thở ra hít vào, không làm được cho đời thì cũng giúp bố mẹ không khóc "kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh". Sống mới cười, mới khóc, mới buồn, với vui, chứ chết rồi, có mỗi cái ảnh, sau làn khói mờ mờ ai biết được tâm trạng ra sao. Chết rồi, nếu có hồn phách thật thì cũng chỉ đứng đó mà nhìn gia đình mình quay quắt khóc thương, vành tang trắng và vòng hoa cũng trắng, khi đó thì hối cũng đã muộn màng.
Tại sao lại muốn chết, trong khi cái sống không phải tự mình có được? Nếu mà muốn chết thì hãy trả nợ đủ cho đời, cho bố mẹ, cho anh chị em mình, cho cả người mà không muốn yêu mình. Lúc đó chết cũng có muộn đâu?
Sống thì tiền, vật chất còn đến với mình, chết còn mất tiền để chết, thì chết làm gì? Có chắc chắn sẽ chết ngay được không hay nằm đó mà hành cả nhà chăm lo cho cái xác vô tình. Có cao thượng hay anh hùng gì đâu bởi cái chết là hết, mà người ta chết già chết bệnh còn thương xót, chứ chết vì muốn chết, thì đáng trách đáng giận nhiều hơn.
Chết thì người sống sẽ chỉ khóc được ba ngày, nhớ được một vài tháng và thắp hương đều đặn. Có muốn chăm sóc nhau thì chết rồi cũng chẳng làm được gì, chẳng lẽ lại mang chăn chiếu xuống nghĩa trang ngủ cùng. Chết rồi làm sao mà sửa đổi được, trong khi sai xót lớn nhất đang bao trùm gia đình.
Chết là thiệt thân, sau mới thiệt gia đình. Chết thì dễ, sống mới là khó. Chỉ có sống mới có ôm, có hôn, có siết chặt nhau và nấc lên vì yêu thương nhau. Chỉ có sống mới chia ngọt, sẻ bùi, đến với nhau, chạy khỏi nhau, yêu nhau, bỏ được nhau. Chỉ có sống mới tận hưởng được thế giới còn biết bao điều tuyệt vời, sẽ được làm bố làm mẹ, có một ngôi nhà mới, có các thiên thần đáng yêu, được nghe bi bô tiếng mẹ, tiếng con.
Hãy cố sống thêm tý nữa đi nhé, để làm bố làm mẹ rồi, hẵng chết. Chắc chắn lúc đó sẽ không còn muốn chết và các con của bạn nếu có muốn chết, thì cũng hãy bảo chúng "Cố lên tý nữa rồi hẵng chết".
Đằng nào cũng chết nhưng đừng mất tiền để chết, để tiền đó mời bạn bè nhậu một bữa, chết cứ từ từ, có ai giành đâu mà sợ.
Chết à, cứ xếp hàng đi! Còn phải dành thời gian đi làm, đi chơi, "đú đởn" và…
Nguyễn Thu Huệ
Sưu tầm
0 Lời bình: