•7/21/2011 07:28:00 CH
Người ta hay nói với nhau về cái sự nhớ. Đứa trẻ mới sinh ra nhớ hơi mẹ, nhớ dòng sữa ấm nóng từ bầu ngực của mẹ, nguồn sữa nuôi nó lớn lên từng ngày, nó nhớ mùi da thịt của mẹ mỗi khi mẹ ôm nó vào lòng ru nó ngủ, một ngày không có mẹ nó sẽ nheo nhẻo khóc đòi mẹ, nó nhớ mẹ nó đấy mọi người ạ!
Nó tung tăng đeo chiếc cặp bước vào trường mẫu giáo, cô giáo có nụ cười thật hiền dang tay đón nó, cô chăm nó bữa ăn sáng, bữa trưa, bữa xế. Mỗi khi nó giành giật đồ chơi với bạn, cô giáo lại nhẹ nhàng khuyên nó cùng chơi và nhường nhịn bạn. Cô dạy nó hát, dạy nó múa, cô kể chuyện cổ tích cho nó và các bạn nó nghe. Về đến nhà, nó biết vòng tay chào ông bà cha mẹ, là cô dạy nó đấy, nó nhớ lời cô như vậy mọi người ạ!
Bố đi công tác xa, bàn tay nó vẫy theo tạm biệt bố. Chiều mẹ rước nó từ trường tiểu học về, nó muốn được nhong nhong cưỡi ngựa... nhưng phải là ngựa... bố cơ, ngựa bố cưỡi êm lắm, lại biết nghe lời, lại biết ôm nó vào lòng vỗ về “con bố ngoan ghê”, nó nhớ bàn tay bố thường dắt nó đi công viên, nó nhớ nụ cười ấm áp của bố, ôi... nó nhớ bố nó quá mọi người ạ!
Nó ngượng nghịu đứng trước gương săm soi cái áo dài mới may, hôm nay khai giảng, lần đầu tiên nó mặc áo dài đến trường. Mái tóc dài của nó được tết lại cẩn thận, mẹ dặn với theo “Cẩn thận nhé con gái, chúc con vui, con gái mẹ xinh lắm”. Đến trường, bỡ ngỡ trước bạn mới, khép nép không dám chạy nhảy như trước, nó bỗng thấy ngại ngùng lúng túng trước những cặp mắt nhìn nó, có một ánh mắt nơi cuối bàn nhìn nó nheo nheo. Về đến nhà nó cứ nhớ ánh mắt ấy. Lại một cái sự nhớ vu vơ mọi người ạ!
Cổng trường đại học mở rộng, nó nhấn ga xe lướt vào, sinh viên năm cuối có khác, vênh váo lạ. Nháy mắt với anh chàng giữ xe, nó vọt lên giảng đường, hôm nay bữa cuối gặp bạn bè, chuẩn bị bảo vệ luận văn và tạm biệt mái trường đại học, những ánh mắt bạn bè bao lâu gắn bó chợt như buồn hẳn, ai cũng như có niềm tâm sự. Nó nhớ từng gương mặt xung quanh, thân có sơ giao có, có những gương mặt đôi khi chưa bao giờ nó nhớ, ấy vậy mà giờ đây thấy nhớ, nhớ hết mọi người ạ!
Mưa, mưa xối ào ào ngoài kia, mưa lênh láng trải dài cả mặt phố, mưa rơi tí tách như điệu nhạc luân vũ dìu dặt, tiếng nhạc nhè nhẹ nơi chiếc máy hát khiến lòng nó lâng lâng, bỗng... tiếng chuông điện thoại reo vang “Người ơi, mưa rồi, anh nhớ em”. Ôi, lại cái sự nhớ, êm ái dịu dàng và ngọt ngào, nó cũng nhớ anh ghê, tình yêu của nó. Lại là một sự nhớ đáng yêu mọi người ạ!
Vâng thế đấy, vẫn sẽ còn biết bao sự nhớ trải dọc suốt cuộc đời của một con người mà không thể kể hết, có những sự nhớ bình yên nhẹ nhàng dịu ngọt, có những sự nhớ đau đáu lòng người mênh mang, nhưng tựu trung vẫn là nhớ. Không chỉ riêng nó đâu, ai cũng biết nhớ mọi người ạ! Nhưng riêng nó, chỉ thích nhớ những gì dễ thương bay qua cuộc đời.
Nguyễn Ngọc Hoài Anh (blog Ly Ly)
Nó tung tăng đeo chiếc cặp bước vào trường mẫu giáo, cô giáo có nụ cười thật hiền dang tay đón nó, cô chăm nó bữa ăn sáng, bữa trưa, bữa xế. Mỗi khi nó giành giật đồ chơi với bạn, cô giáo lại nhẹ nhàng khuyên nó cùng chơi và nhường nhịn bạn. Cô dạy nó hát, dạy nó múa, cô kể chuyện cổ tích cho nó và các bạn nó nghe. Về đến nhà, nó biết vòng tay chào ông bà cha mẹ, là cô dạy nó đấy, nó nhớ lời cô như vậy mọi người ạ!
Bố đi công tác xa, bàn tay nó vẫy theo tạm biệt bố. Chiều mẹ rước nó từ trường tiểu học về, nó muốn được nhong nhong cưỡi ngựa... nhưng phải là ngựa... bố cơ, ngựa bố cưỡi êm lắm, lại biết nghe lời, lại biết ôm nó vào lòng vỗ về “con bố ngoan ghê”, nó nhớ bàn tay bố thường dắt nó đi công viên, nó nhớ nụ cười ấm áp của bố, ôi... nó nhớ bố nó quá mọi người ạ!
Nó ngượng nghịu đứng trước gương săm soi cái áo dài mới may, hôm nay khai giảng, lần đầu tiên nó mặc áo dài đến trường. Mái tóc dài của nó được tết lại cẩn thận, mẹ dặn với theo “Cẩn thận nhé con gái, chúc con vui, con gái mẹ xinh lắm”. Đến trường, bỡ ngỡ trước bạn mới, khép nép không dám chạy nhảy như trước, nó bỗng thấy ngại ngùng lúng túng trước những cặp mắt nhìn nó, có một ánh mắt nơi cuối bàn nhìn nó nheo nheo. Về đến nhà nó cứ nhớ ánh mắt ấy. Lại một cái sự nhớ vu vơ mọi người ạ!
Cổng trường đại học mở rộng, nó nhấn ga xe lướt vào, sinh viên năm cuối có khác, vênh váo lạ. Nháy mắt với anh chàng giữ xe, nó vọt lên giảng đường, hôm nay bữa cuối gặp bạn bè, chuẩn bị bảo vệ luận văn và tạm biệt mái trường đại học, những ánh mắt bạn bè bao lâu gắn bó chợt như buồn hẳn, ai cũng như có niềm tâm sự. Nó nhớ từng gương mặt xung quanh, thân có sơ giao có, có những gương mặt đôi khi chưa bao giờ nó nhớ, ấy vậy mà giờ đây thấy nhớ, nhớ hết mọi người ạ!
Mưa, mưa xối ào ào ngoài kia, mưa lênh láng trải dài cả mặt phố, mưa rơi tí tách như điệu nhạc luân vũ dìu dặt, tiếng nhạc nhè nhẹ nơi chiếc máy hát khiến lòng nó lâng lâng, bỗng... tiếng chuông điện thoại reo vang “Người ơi, mưa rồi, anh nhớ em”. Ôi, lại cái sự nhớ, êm ái dịu dàng và ngọt ngào, nó cũng nhớ anh ghê, tình yêu của nó. Lại là một sự nhớ đáng yêu mọi người ạ!
Vâng thế đấy, vẫn sẽ còn biết bao sự nhớ trải dọc suốt cuộc đời của một con người mà không thể kể hết, có những sự nhớ bình yên nhẹ nhàng dịu ngọt, có những sự nhớ đau đáu lòng người mênh mang, nhưng tựu trung vẫn là nhớ. Không chỉ riêng nó đâu, ai cũng biết nhớ mọi người ạ! Nhưng riêng nó, chỉ thích nhớ những gì dễ thương bay qua cuộc đời.
Nguyễn Ngọc Hoài Anh (blog Ly Ly)
0 Lời bình: