•8/13/2011 10:42:00 CH
Khóc khi chợt nhận ra mọi thứ đang có bỗng dưng vụt mất
Khóc khi quá sức chịu đựng.
Khóc khi thấy đơn độc.
Khóc khi nhận ra cuộc sống sao mà ngắn ngủi đến thế
Khóc khi áp lực về mọi bề.
Khóc khi thấy mình sao mà nhỏ bé đến thế, nhỏ bé ngay từ cái tên vốn có của mình. Và khi đó thấy mình lạc lõng giữa cuộc sống vội vã, giữa những thứ quá đỗi to lớn đối với mình.
Khóc khi thấy chơi vơi giữa không gian rộng lớn và tĩnh lặng.
Khóc trong nỗi sợ hãi khi không biết lối thoát nào cho mình.
Khóc khi biết mình thật vô dụng.
Khóc vì biết mình cứ mải níu kéo những thứ từ lâu đã không thuộc về mình.
Khóc khi thấy mình muốn khóc và cần khóc.
Và rồi ước rằng sẽ có ai đó vuốt ve, nhỏ nhẹ bên tai rằng:
... Đừng khóc nữa mà. Em có biết rằng em khóc thì chuyện gì sẽ xảy ra không?
... Chắc có lẽ con tim anh sẽ vỡ tan theo từng giọt sương từ mắt em rơi xuống mất.
... Nụ cười em xinh tươi thế, rạng rỡ thế nó tựa như bông hoa hướng dương đang vươn mình trong nắng ban mai. Để anh tự trách mình sao không là mặt trời để giữ mãi nụ cười ấy.
...Em buồn trông mặt em ngu cực cưng à, ha ha; đến nỗi nhìn khuôn mặt ấy anh chỉ muốn anh chỉ muốn nó biến mất trên thế gian này. Thà rằng như thế còn hơn thấy những sự lo toan, thấy những sự muộn phiền trên khuôn mặt ngây ngô ấy, điều đó đối với anh tàn nhẫn quá.
Sao em không dựa vào lưng anh?
Sao em không sà vào lòng anh như mọi lần em vẫn thế?
Sao em không làm ướt vai áo anh bằng những giọt sương ấy thế còn hơn để chúng rơi xuống đất một cách vô nghĩa.
Sao cứ để anh phải suy nghĩ nhiều thế ? Đã bảo là yêu em thì chắc chắc là thế. Tình yêu lúc nào cũng là duy nhất, là không thể chia sẻ nên khi anh đã nói yêu em là con tim anh chỉ đủ chỗ dành cho em... Ngốc à.
... Mà thôi em cứ khóc đi, nếu em thấy cần phải thế. Anh chỉ xin em một điều rằng hãy để anh khóc cùng em. Vì anh chỉ làm được có thế thôi.
Sưu tầm
Khóc khi quá sức chịu đựng.
Khóc khi thấy đơn độc.
Khóc khi nhận ra cuộc sống sao mà ngắn ngủi đến thế
Khóc khi áp lực về mọi bề.
Khóc khi thấy mình sao mà nhỏ bé đến thế, nhỏ bé ngay từ cái tên vốn có của mình. Và khi đó thấy mình lạc lõng giữa cuộc sống vội vã, giữa những thứ quá đỗi to lớn đối với mình.
Khóc khi thấy chơi vơi giữa không gian rộng lớn và tĩnh lặng.
Khóc trong nỗi sợ hãi khi không biết lối thoát nào cho mình.
Khóc khi biết mình thật vô dụng.
Khóc vì biết mình cứ mải níu kéo những thứ từ lâu đã không thuộc về mình.
Khóc khi thấy mình muốn khóc và cần khóc.
Và rồi ước rằng sẽ có ai đó vuốt ve, nhỏ nhẹ bên tai rằng:
... Đừng khóc nữa mà. Em có biết rằng em khóc thì chuyện gì sẽ xảy ra không?
... Chắc có lẽ con tim anh sẽ vỡ tan theo từng giọt sương từ mắt em rơi xuống mất.
... Nụ cười em xinh tươi thế, rạng rỡ thế nó tựa như bông hoa hướng dương đang vươn mình trong nắng ban mai. Để anh tự trách mình sao không là mặt trời để giữ mãi nụ cười ấy.
...Em buồn trông mặt em ngu cực cưng à, ha ha; đến nỗi nhìn khuôn mặt ấy anh chỉ muốn anh chỉ muốn nó biến mất trên thế gian này. Thà rằng như thế còn hơn thấy những sự lo toan, thấy những sự muộn phiền trên khuôn mặt ngây ngô ấy, điều đó đối với anh tàn nhẫn quá.
Sao em không dựa vào lưng anh?
Sao em không sà vào lòng anh như mọi lần em vẫn thế?
Sao em không làm ướt vai áo anh bằng những giọt sương ấy thế còn hơn để chúng rơi xuống đất một cách vô nghĩa.
Sao cứ để anh phải suy nghĩ nhiều thế ? Đã bảo là yêu em thì chắc chắc là thế. Tình yêu lúc nào cũng là duy nhất, là không thể chia sẻ nên khi anh đã nói yêu em là con tim anh chỉ đủ chỗ dành cho em... Ngốc à.
... Mà thôi em cứ khóc đi, nếu em thấy cần phải thế. Anh chỉ xin em một điều rằng hãy để anh khóc cùng em. Vì anh chỉ làm được có thế thôi.
Sưu tầm
0 Lời bình: