Author: Lorian Mr
•8/20/2011 06:17:00 SA
"Em đang vẽ gì thế?"
"Em vẽ trái tim của 2 đứa mình"
"Vậy hả? Vậy em vẽ một nửa thôi, nửa còn lại, anh sẽ ráp vô". Anh chạy, em đuổi theo, vết chân mang nụ cười in trên cát.

Em và anh, chúng mình đã quen nhau được 6.5 năm, đã bao lần sóng gió, đã bao lần cãi nhau và đã bao lần không muốn nhìn thấy nhau. Nhưng có vẻ định mệnh cho biết chúng ta là một đôi nên anh và em vẫn tiếp tục bước đi trên con đường ấy. Em đã từng nghĩ như vậy.

Em, cô gái không đẹp, nhưng dễ thương với đôi mắt to, màu nâu tự nhiên mà anh hay ghẹo là "không phải con của bố vì bố người Việt", anh yêu sự thơ ngây và bướng bỉnh đó. Và em, cũng rất được nhiều người yêu mến. Anh tự hào và một phần cũng khó chịu. Em vui vì anh ghen.

Em, không có bạn cho riêng mình, chỉ chơi toàn bạn của anh, và em cũng không quan tâm khi bạn của anh và anh thường xuyên tâm sự với nhau. Chỉ là bạn, không sao hết. Em... đã từng nghĩ như vậy.

Em nghĩ rằng nên có sự thoải mái cho nhau, và không nên nghi ngờ nhau. Em thường vu vơ nói đùa với những người bạn ấy, nếu anh và em không đến được với nhau thì vẫn là bạn tốt của nhau, không việc gì phải giận hờn và tránh mặt nhau. Em nháy mắt nhìn anh một cách tinh nghịch, anh bẹo má em nhẹ nhàng. Và em, cũng từng có những niềm hạnh phúc như thế.

Nhưng hôm nay, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, em nhìn anh cười ngại ngùng, đầy chua xót. Bao nhiêu năm tháng, mình bên nhau, khóc cùng nhau, cùng nhau ăn xôi khi 2 đứa là sinh viên, và cùng nhau ăn buffet khi em nhận được tháng lương đầu tiên ở công ty. Ngày ấy, mình cùng nhau đứng trú mưa, sưởi ấm cho nhau, vượt qua khó khăn bằng những cái siết tay thật chặt. Hôm nay, em và anh cũng cùng nhau đứng trong một khán phòng, cùng nhau nâng ly rượu, cùng chụp chung một bức ảnh nhưng anh là chú rể, còn em... chỉ là khách mời.

Ngày anh và chị ấy, chị từng là bạn của anh và em, đến với nhau, em bàng hoàng, hoang mang và... chết lặng. Uhm thì, không còn quen nhau thì mình vẫn là bạn, nhưng tim em cứ như thắt lại khi nhìn anh và em đã... cố lảng tránh đi. Anh bảo rằng em hay lơ là, không chăm sóc anh, không thường tâm sự với anh, để anh thoải mái đi chơi với bạn. Nhưng anh ơi, em không nghĩ là em lơ là với anh vì nếu em lơ là thì đâu quen anh tới ngần ấy năm. Ngày chị ấy gọi em "chị xin lỗi bé, chị thích anh ấy từ lâu rồi nhưng thấy bé và anh ấy đang quen nhau nên chị không dám, bây giờ chị sẽ nắm tay anh ấy, nắm thật chặt, không buông lỏng như bé đâu". Em cười: "dạ" và em cúp máy.

Em, nuốt ngược nước mắt vào tim, nuốt hết tất cả những hờn giận và em không khóc. Ngày ấy, em luôn tự hào mình là người bạn gái tuyệt vời, không đòi hỏi, không xa xỉ nhưng cũng không quê mùa, yêu và chăm sóc người mình yêu từ con tim, không nói nhiều mà chỉ thực hành. Nhưng ngày hôm nay, chính những điều ấy đã làm em phải mất đi 1 nửa mà em đã cất giữ bấy lâu nay. Em vẽ nửa trái tim trên cát và nửa còn lại, em hỏi "sao anh không ráp vào???". Anh chạy mãi không dừng lại, em không đuổi kịp, anh theo con sóng ấy đi về 1 nơi rất xa. Tình yêu ấy ra đi nhẹ nhàng và ích kỷ. Tình yêu ấy làm tim em hằn lên 1 vết thật sâu, để rồi em không muốn yêu thêm lần nữa.

Ngày ấy, em nhẩm đi nhẩm lại hàng trăm lần câu hát "A day without you like a year without rain". Cố làm việc để không khóc và chưa ai nghe em khóc, chưa 1 lần khóc vì ai. Anh, đã cho em nhiều sức mạnh đến thế, để em bước đi và không cần có anh. Hôm nay, sau ngần ấy thời gian, em thấy quen dần và thoải mái về 1 cuộc sống không có anh. Em sẽ chẳng cầu nguyện cho anh, em chỉ mong anh đã chọn đúng con đường. Với em, chẳng bao giờ muốn tìm về con đường trở lại tình yêu. Tình yêu ấy vô vọng quá.

Một sớm mai thức dậy, em tự tin với ngày mới, hít 1 hơi thật mạnh để cảm nhận cuộc sống trong lành. Em hiểu được rằng, không tình yêu nào hoàn hảo, chỉ cần biết có kết thúc như thế nào thôi. Và em, sẽ vẫn là em như ngày nào chưa có anh.

Thanh Thuy
Vnexpress.net
This entry was posted on 8/20/2011 06:17:00 SA and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: