•1/11/2010 10:00:00 CH
Kỷ niệm của 1 thời học sinh, lưu bút là nơi lưu giữ lại những nét chữ, suy tư của 1 giai đoạn còn không vướng bận nhiều lo toan.
Những tâm sự của bạn bè trong cuốn lưu bút, có khi nghĩ rằng nó rập khuôn quá, sáo rỗng quá. Xuyên suốt là những từ “bồi hồi xúc động”, “nao lòng”, “mới ngày nào còn bỡ ngỡ, mà giờ đây…”, nhất là “ngoài kia ve bắt đầu kêu vang ầm ĩ” mặc dù cho tới lúc đó mình chưa biết mặt con ve như thế nào và chưa biết nó kêu như thế nào. Thì cũng là sao chép của nhau và nhào nặn một chút cho ra cái bài viết của mình. Tất nhiên có những bạn tâm sự rất chân thành. Nói vậy thôi chứ cũng chẳng trách cứ gì, lúc đó vốn từ có nhiều đâu, và cũng là lần đầu tiên (mình nghĩ vậy) tụi nó viết tâm sự ướt át cho người khác, mình cũng vậy thôi. Được cái là mỗi lần nhớ lại thời xa xưa, giở cuốn lưu bút ra đọc lại những gì tụi nhỏ viết, vừa cười vừa bâng khuâng. Những câu thơ nằm rải rác trong từng trang giấy, đọc mà thấy lòng có 1 cảm giác rất lạ:
Áo trắng một thời thơm nồng phấn mực
Kỷ niệm một thời nuôi lớn khôn ta
Một khung trời nho nhỏ
Tưởng sẽ dễ phôi phai
Nhưng sao vẫn nhớ hoài
Như nhớ màu áo trắng
Cậu bé với ngắt một chùm hoa tím
Cô nhỏ cười đón lấy mắt nghiêng nghiêng
Bạn bè thuở đó còn ai nhỉ?
Giở trang lưu bút nhớ ngày qua
Mưa bụi miên man vô tình gợi nhớ
Chiếc dù nhỏ hôm nào ta bạn gần nhau
Phượng giật mình nhớ con đường bỏ ngỏ
Tan học về tà áo trắng ai bay
Nắng hè đậu xuống trang thơ
Phượng hồng hé nụ đợi chờ tiếng ve
Sân trường luống cuống vòng xe
Gió lùa kẽ lá lòng nghe nao lòng
Kỷ niệm xưa tưởng chừng như im bặt
Chợt hiện về nguyên vẹn ở trong tim
Nghe bâng khuâng xao xuyến muốn đi tìm
Tháng ngày qua một thời lấm lem màu mực tím
Một thời ai cũng mong mỏi sẽ không chia tay nhau, sẽ được gần bên nhau mãi mãi. Tất nhiên, dần mọi người đều nhận ra mong ước và thực tế là khác xa nhau. Ai cũng chia tay một số bạn cũ và gặp được một số bạn mới khác, và rồi cái vòng xoáy đó lại tiếp diễn. Nếu tình cảm vượt qua khỏi vòng xoáy đó, thì sẽ trở thành bạn bè thân thiết. Giờ mỗi người một nơi, khi gặp nhau cũng gần như người xa lạ, cách sống khác nhau, lý tưởng khác nhau. Nhưng khi nhìn vào lưu bút, thì nhận ra đó cũng là người bạn thời cắp sách, cũng từng vui vẻ bên nhau. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, thì một người bạn thời cắp sách vẫn mãi là một người bạn thời cắp sách.
Có thể nào quên nỗi nhớ lúc xa nhau
Bao kỷ niệm trong ta đằm thắm mãi
Như gió hút giữa ngàn lau trắng ấy
Thổi qua rồi bông lá vẫn lung lay
Trải qua tạm đủ những biến cố, bất trắc trong cuộc đời. Mới nhận ra thời cắp sách luôn có một chỗ đứng quan trọng trong tim để làm tâm hồn dịu lại, cân bằng cho những xô bồ của cuộc sống.
Facebook 30-11-2009
Những tâm sự của bạn bè trong cuốn lưu bút, có khi nghĩ rằng nó rập khuôn quá, sáo rỗng quá. Xuyên suốt là những từ “bồi hồi xúc động”, “nao lòng”, “mới ngày nào còn bỡ ngỡ, mà giờ đây…”, nhất là “ngoài kia ve bắt đầu kêu vang ầm ĩ” mặc dù cho tới lúc đó mình chưa biết mặt con ve như thế nào và chưa biết nó kêu như thế nào. Thì cũng là sao chép của nhau và nhào nặn một chút cho ra cái bài viết của mình. Tất nhiên có những bạn tâm sự rất chân thành. Nói vậy thôi chứ cũng chẳng trách cứ gì, lúc đó vốn từ có nhiều đâu, và cũng là lần đầu tiên (mình nghĩ vậy) tụi nó viết tâm sự ướt át cho người khác, mình cũng vậy thôi. Được cái là mỗi lần nhớ lại thời xa xưa, giở cuốn lưu bút ra đọc lại những gì tụi nhỏ viết, vừa cười vừa bâng khuâng. Những câu thơ nằm rải rác trong từng trang giấy, đọc mà thấy lòng có 1 cảm giác rất lạ:
Áo trắng một thời thơm nồng phấn mực
Kỷ niệm một thời nuôi lớn khôn ta
Một khung trời nho nhỏ
Tưởng sẽ dễ phôi phai
Nhưng sao vẫn nhớ hoài
Như nhớ màu áo trắng
Cậu bé với ngắt một chùm hoa tím
Cô nhỏ cười đón lấy mắt nghiêng nghiêng
Bạn bè thuở đó còn ai nhỉ?
Giở trang lưu bút nhớ ngày qua
Mưa bụi miên man vô tình gợi nhớ
Chiếc dù nhỏ hôm nào ta bạn gần nhau
Phượng giật mình nhớ con đường bỏ ngỏ
Tan học về tà áo trắng ai bay
Nắng hè đậu xuống trang thơ
Phượng hồng hé nụ đợi chờ tiếng ve
Sân trường luống cuống vòng xe
Gió lùa kẽ lá lòng nghe nao lòng
Kỷ niệm xưa tưởng chừng như im bặt
Chợt hiện về nguyên vẹn ở trong tim
Nghe bâng khuâng xao xuyến muốn đi tìm
Tháng ngày qua một thời lấm lem màu mực tím
Một thời ai cũng mong mỏi sẽ không chia tay nhau, sẽ được gần bên nhau mãi mãi. Tất nhiên, dần mọi người đều nhận ra mong ước và thực tế là khác xa nhau. Ai cũng chia tay một số bạn cũ và gặp được một số bạn mới khác, và rồi cái vòng xoáy đó lại tiếp diễn. Nếu tình cảm vượt qua khỏi vòng xoáy đó, thì sẽ trở thành bạn bè thân thiết. Giờ mỗi người một nơi, khi gặp nhau cũng gần như người xa lạ, cách sống khác nhau, lý tưởng khác nhau. Nhưng khi nhìn vào lưu bút, thì nhận ra đó cũng là người bạn thời cắp sách, cũng từng vui vẻ bên nhau. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, thì một người bạn thời cắp sách vẫn mãi là một người bạn thời cắp sách.
Có thể nào quên nỗi nhớ lúc xa nhau
Bao kỷ niệm trong ta đằm thắm mãi
Như gió hút giữa ngàn lau trắng ấy
Thổi qua rồi bông lá vẫn lung lay
Trải qua tạm đủ những biến cố, bất trắc trong cuộc đời. Mới nhận ra thời cắp sách luôn có một chỗ đứng quan trọng trong tim để làm tâm hồn dịu lại, cân bằng cho những xô bồ của cuộc sống.
Facebook 30-11-2009
0 Lời bình: