•4/23/2011 09:06:00 CH
Tự dưng lại có một cô gái trẻ đẹp về ở cùng nhà. Ngủ dậy, nhìn sang thấy một người đang nắm bên cạnh, ngoan ngoãn như chú mèo con, tự dưng lòng ấm lại, ngọt ngào…
Ngẫm lại thì đâu có cái gì là tự dưng mà đến, nhất là với một món quà vô giá thế này. Mình đã phải chinh chiến trên tình trường bao năm, với những kinh nghiệm máu xương, cả những vết sẹo lâu lành. Phải qua bao tháng ngày chạy theo người ta mà tán tỉnh, mà xum xoe…
Rồi một ngày, khoác lên người bộ cánh đắt tiền nhất từ trước tới nay, cười đến cả trẹo quai hàm trước quan viên hai họ, dắt nàng đi giữa những cánh hoa hồng, kéo váy cho nàng kẻo nàng dẫm phải,… rồi mới được phép dắt nàng về nhà. Từ đây, lịch sử đã sang trang.
Theo như lời của nhiều người đã “sang sông” thì cái trang thứ hai này khá là ẩm đạm, khá là bí bách. Nghe họ đồn rằng, khi bước vào cái trang thứ hai này thì mình sẽ bị tước đi một số quyền lợi và vắt lên lưng vô số nghĩa vụ. Lòng vừa hồi hộp vừa lo lo.
Nửa đêm, tỉnh dậy, vắt tay lên trán và ngỡ ngàng về chức vụ mới: làm chồng. Nghĩa là sẽ phải chìa đôi vai ra cho một kẻ không bà con thân thích dựa vào. Nghĩa là mọi hành vi lời nói đều ảnh hưởng đến sự buồn vui, kể cả sự sống còn của người đó. Nghĩa là phải lo cho họ cơm no áo ấm, phải lo cho họ những chuyến đi chơi xa trong những ngày lễ tết cận kề. Rồi sắp tới, sẽ là chỗ đứng của một đàn con. Sẽ phải ăn nói trịnh trọng, đi đứng đàng hoàng để làm tấm gương sáng chói. Sẽ phải làm người lái thuyền, đứng mũi chịu sào, chèo chống đi qua những cơn… bão giá. Sẽ phải, sẽ phải,… lo lắng lắm thay.
Sáng phải dậy sớm. bình thường có thể nhịn đói đi làm, nhưng hôm nay, chỉnh tề ngồi vào bàn ăn cùng người ta, thật ấm cúng. Phải dậy sớm để còn dư chút thời gian mà hôn tạm biệt người ta trước khi dắt xe ra cổng đi làm. Ra đường, thấy lòng phơi phới niềm vui. Cố lên, từ này mỗi ngày lương của ta phải chia thành đôi cơ đấy.
Chiều về, trời còn nắng nhạt, anh bạn cùng phòng hí hửng với chầu bia đang đợi. Hắn nhìn ta với vẻ cảm thông và không thèm mời. Kệ hắn, ta biết là hắn cười để che lấp cõi lòng trống trải bên trong. Thong dong chạy xe về nhà, đường hôm nay dường như khác lạ. Cảm giác có ai đang chờ đợi mình, mong ngóng mình thật thi vị. Cảm giác như mình đang có “của để dành” ở nhà, muốn chạy ù về để mở ra ngắm nghía.
Mình đã tìm được niềm vui trong lao động “khổ sai”(ngôn ngữ của mấy thằng bạn). Cùng nàng nhặt rau, nấu nước, thật là chan hòa, thật là trìu mến. Lại ngỡ ngàng vì mới ngày nào thôi, còn lủi thủi đi ăn cơm hàng. Từ nay, ta sẽ giã biệt những ngày đói no thất thường. Cảm giác mình là trung tâm để người ta chăm sóc thật hạnh phúc. Vừa tận hưởng vừa nâng niu từng sự chăm sóc đó mà càng yêu hơn kẻ đang sống cùng ta trong một mái nhà.
Ta sẽ giã biệt nốt quãng thời gian “gặp đâu là nhà, ngã đâu là giường” vô tư và vô vị. Đêm nay, trong ánh đèn huyền ảo, ta sẽ được sống trọn vẹn với những khoảng khắc bất tận, đầy ý nghĩa…
Sưu tầm
Ngẫm lại thì đâu có cái gì là tự dưng mà đến, nhất là với một món quà vô giá thế này. Mình đã phải chinh chiến trên tình trường bao năm, với những kinh nghiệm máu xương, cả những vết sẹo lâu lành. Phải qua bao tháng ngày chạy theo người ta mà tán tỉnh, mà xum xoe…
Rồi một ngày, khoác lên người bộ cánh đắt tiền nhất từ trước tới nay, cười đến cả trẹo quai hàm trước quan viên hai họ, dắt nàng đi giữa những cánh hoa hồng, kéo váy cho nàng kẻo nàng dẫm phải,… rồi mới được phép dắt nàng về nhà. Từ đây, lịch sử đã sang trang.
Theo như lời của nhiều người đã “sang sông” thì cái trang thứ hai này khá là ẩm đạm, khá là bí bách. Nghe họ đồn rằng, khi bước vào cái trang thứ hai này thì mình sẽ bị tước đi một số quyền lợi và vắt lên lưng vô số nghĩa vụ. Lòng vừa hồi hộp vừa lo lo.
Nửa đêm, tỉnh dậy, vắt tay lên trán và ngỡ ngàng về chức vụ mới: làm chồng. Nghĩa là sẽ phải chìa đôi vai ra cho một kẻ không bà con thân thích dựa vào. Nghĩa là mọi hành vi lời nói đều ảnh hưởng đến sự buồn vui, kể cả sự sống còn của người đó. Nghĩa là phải lo cho họ cơm no áo ấm, phải lo cho họ những chuyến đi chơi xa trong những ngày lễ tết cận kề. Rồi sắp tới, sẽ là chỗ đứng của một đàn con. Sẽ phải ăn nói trịnh trọng, đi đứng đàng hoàng để làm tấm gương sáng chói. Sẽ phải làm người lái thuyền, đứng mũi chịu sào, chèo chống đi qua những cơn… bão giá. Sẽ phải, sẽ phải,… lo lắng lắm thay.
Sáng phải dậy sớm. bình thường có thể nhịn đói đi làm, nhưng hôm nay, chỉnh tề ngồi vào bàn ăn cùng người ta, thật ấm cúng. Phải dậy sớm để còn dư chút thời gian mà hôn tạm biệt người ta trước khi dắt xe ra cổng đi làm. Ra đường, thấy lòng phơi phới niềm vui. Cố lên, từ này mỗi ngày lương của ta phải chia thành đôi cơ đấy.
Chiều về, trời còn nắng nhạt, anh bạn cùng phòng hí hửng với chầu bia đang đợi. Hắn nhìn ta với vẻ cảm thông và không thèm mời. Kệ hắn, ta biết là hắn cười để che lấp cõi lòng trống trải bên trong. Thong dong chạy xe về nhà, đường hôm nay dường như khác lạ. Cảm giác có ai đang chờ đợi mình, mong ngóng mình thật thi vị. Cảm giác như mình đang có “của để dành” ở nhà, muốn chạy ù về để mở ra ngắm nghía.
Mình đã tìm được niềm vui trong lao động “khổ sai”(ngôn ngữ của mấy thằng bạn). Cùng nàng nhặt rau, nấu nước, thật là chan hòa, thật là trìu mến. Lại ngỡ ngàng vì mới ngày nào thôi, còn lủi thủi đi ăn cơm hàng. Từ nay, ta sẽ giã biệt những ngày đói no thất thường. Cảm giác mình là trung tâm để người ta chăm sóc thật hạnh phúc. Vừa tận hưởng vừa nâng niu từng sự chăm sóc đó mà càng yêu hơn kẻ đang sống cùng ta trong một mái nhà.
Ta sẽ giã biệt nốt quãng thời gian “gặp đâu là nhà, ngã đâu là giường” vô tư và vô vị. Đêm nay, trong ánh đèn huyền ảo, ta sẽ được sống trọn vẹn với những khoảng khắc bất tận, đầy ý nghĩa…
Sưu tầm
0 Lời bình: