•3/04/2011 10:18:00 CH
PN - Chị hiền lành, con nhà gia giáo, nghề nghiệp ổn định. Thời con gái, có nhiều người theo đuổi, không biết sao chị lại chọn anh.
Anh hỏi, chị chỉ cười “tuy anh nghèo, ít học nhưng hiền lành, vững chãi, có thể làm chỗ dựa cho em, em chỉ cần có thế!”. Anh thấy mình là người đàn ông may mắn và hạnh phúc khi yêu chị và được chị yêu. Yêu nhau hơn hai năm, anh chị tổ chức cưới. Cuộc sống vợ chồng những ngày đầu diễn ra đúng như hình dung của anh chị: hạnh phúc ngập tràn. Mấy tháng sau, anh phải đi làm xa, chị chấp nhận cảnh vợ trẻ xa chồng. Những lần anh báo về thăm nhà, chị ngóng trông, hồi hộp như ngày mới yêu, cuống quýt chuẩn bị những món ngon anh thích. Anh đi, chị lại bịn rịn, nước mắt ngắn dài.
Tính chị vốn hiền lành, vô tư, nên chị sống với nhà chồng khá thoải mái, lúc nào cũng quan niệm “nhà chồng là nhà mình, cha mẹ chồng là cha mẹ mình, em chồng là em mình…”. Xa anh, nhưng chị thấy anh vẫn ở thật gần, vẫn thấy ấm áp như có anh bên cạnh. Những tưởng hạnh phúc sẽ bền lâu mãi thế…
Ngày biết tin chị có thai, anh mừng, hẹn một ngày gần nhất sẽ về thăm vợ. Chưa kịp về như lời hứa, anh đã nghe tiếp tin buồn, chị bị chết lưu thai. Gia đình anh ít học, suy nghĩ có phần thiển cận, họ đổ lỗi cho chị. Họ nghĩ, tại chị, anh mới mất đứa con đầu lòng mà anh và gia đình vẫn hằng mong mỏi. Mỗi ngày, người nhà anh gọi điện thoại, tỉ tê với anh về những điều “chướng tai gai mắt” về chị. Rồi không biết từ khi nào, anh ít nhớ vợ hơn và cũng chán về nhà. Chị càng mong mỏi, anh càng bặt tăm. Sau khi hư thai, phần vì sức khỏe yếu, phần vì không thể chịu đựng được lời ra tiếng vào của nhà chồng, chị xin phép về nhà mẹ ruột ở một thời gian, định khi nào khỏe hơn sẽ về. Gia đình chồng đồng ý. Chị không lường được, đó cũng là ngày cuối cùng chị được ở trong nhà chồng.
Nghe tin anh về, dù chưa khỏe hẳn, chị vẫn ra vào trông ngóng, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng anh. Chị lo lắng, bất an. Chị dâu đưa chị về nhà chồng, nhìn thấy anh, chị mừng rơi nước mắt. Đáp lại, anh tỏ thái độ thờ ơ, lạnh lùng. Trái tim chị vỡ òa khi nghe anh nói: “Tôi không có người vợ như cô, cô về đi!”. Chị như người chết đứng. Thế là ít lâu sau đó, chị và anh ra tòa ly hôn. Chị vào Sài Gòn lập nghiệp, hành trang chị mang theo là chuỗi ngày hạnh phúc và cả bất hạnh của cuộc hôn nhân vừa đổ vỡ.
Một năm sau, có người mai mối, anh cưới vợ. Vợ mới của anh không hiền như chị, nhưng nhanh nhẹn, hoạt bát nên trong gia đình, cô ấy làm “chồng”, anh chỉ việc thuận theo. Gần 10 năm qua, anh và người vợ ấy đã có với nhau hai mặt con nhưng chưa một ngày anh thanh thản, chưa một ngày anh cảm nhận được hơi ấm hạnh phúc của mái ấm gia đình. Trong thâm tâm, anh biết, có lẽ đó là món nợ anh phải trả cho đến hết cuộc đời còn lại của mình. Hơn 10 năm trước, chính anh là người đã nghe theo gia đình mà xa lánh, xua đuổi, ruồng rẫy người vợ đáng thương, ngay khi chị đang cần anh nhất. Anh bạc nhược, tự đạp đổ hạnh phúc gia đình, để rồi bây giờ… Anh hiểu ra thì đã muộn.
BÁCH HỢP
Phụ nữ
Anh hỏi, chị chỉ cười “tuy anh nghèo, ít học nhưng hiền lành, vững chãi, có thể làm chỗ dựa cho em, em chỉ cần có thế!”. Anh thấy mình là người đàn ông may mắn và hạnh phúc khi yêu chị và được chị yêu. Yêu nhau hơn hai năm, anh chị tổ chức cưới. Cuộc sống vợ chồng những ngày đầu diễn ra đúng như hình dung của anh chị: hạnh phúc ngập tràn. Mấy tháng sau, anh phải đi làm xa, chị chấp nhận cảnh vợ trẻ xa chồng. Những lần anh báo về thăm nhà, chị ngóng trông, hồi hộp như ngày mới yêu, cuống quýt chuẩn bị những món ngon anh thích. Anh đi, chị lại bịn rịn, nước mắt ngắn dài.
Tính chị vốn hiền lành, vô tư, nên chị sống với nhà chồng khá thoải mái, lúc nào cũng quan niệm “nhà chồng là nhà mình, cha mẹ chồng là cha mẹ mình, em chồng là em mình…”. Xa anh, nhưng chị thấy anh vẫn ở thật gần, vẫn thấy ấm áp như có anh bên cạnh. Những tưởng hạnh phúc sẽ bền lâu mãi thế…
Ngày biết tin chị có thai, anh mừng, hẹn một ngày gần nhất sẽ về thăm vợ. Chưa kịp về như lời hứa, anh đã nghe tiếp tin buồn, chị bị chết lưu thai. Gia đình anh ít học, suy nghĩ có phần thiển cận, họ đổ lỗi cho chị. Họ nghĩ, tại chị, anh mới mất đứa con đầu lòng mà anh và gia đình vẫn hằng mong mỏi. Mỗi ngày, người nhà anh gọi điện thoại, tỉ tê với anh về những điều “chướng tai gai mắt” về chị. Rồi không biết từ khi nào, anh ít nhớ vợ hơn và cũng chán về nhà. Chị càng mong mỏi, anh càng bặt tăm. Sau khi hư thai, phần vì sức khỏe yếu, phần vì không thể chịu đựng được lời ra tiếng vào của nhà chồng, chị xin phép về nhà mẹ ruột ở một thời gian, định khi nào khỏe hơn sẽ về. Gia đình chồng đồng ý. Chị không lường được, đó cũng là ngày cuối cùng chị được ở trong nhà chồng.
Nghe tin anh về, dù chưa khỏe hẳn, chị vẫn ra vào trông ngóng, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng anh. Chị lo lắng, bất an. Chị dâu đưa chị về nhà chồng, nhìn thấy anh, chị mừng rơi nước mắt. Đáp lại, anh tỏ thái độ thờ ơ, lạnh lùng. Trái tim chị vỡ òa khi nghe anh nói: “Tôi không có người vợ như cô, cô về đi!”. Chị như người chết đứng. Thế là ít lâu sau đó, chị và anh ra tòa ly hôn. Chị vào Sài Gòn lập nghiệp, hành trang chị mang theo là chuỗi ngày hạnh phúc và cả bất hạnh của cuộc hôn nhân vừa đổ vỡ.
Một năm sau, có người mai mối, anh cưới vợ. Vợ mới của anh không hiền như chị, nhưng nhanh nhẹn, hoạt bát nên trong gia đình, cô ấy làm “chồng”, anh chỉ việc thuận theo. Gần 10 năm qua, anh và người vợ ấy đã có với nhau hai mặt con nhưng chưa một ngày anh thanh thản, chưa một ngày anh cảm nhận được hơi ấm hạnh phúc của mái ấm gia đình. Trong thâm tâm, anh biết, có lẽ đó là món nợ anh phải trả cho đến hết cuộc đời còn lại của mình. Hơn 10 năm trước, chính anh là người đã nghe theo gia đình mà xa lánh, xua đuổi, ruồng rẫy người vợ đáng thương, ngay khi chị đang cần anh nhất. Anh bạc nhược, tự đạp đổ hạnh phúc gia đình, để rồi bây giờ… Anh hiểu ra thì đã muộn.
BÁCH HỢP
Phụ nữ
0 Lời bình: