Author: Lorian Mr
•7/26/2011 08:46:00 CH
Trên đời này... có một thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất, thứ tình cảm mà một đứa như tôi lúc nào cũng quan niệm "cái gì không thuộc về mình thì có cố cũng vĩnh viễn không thuộc về mình" - Không bao giờ đủ kiên nhẫn để theo đuổi. Đó là tình yêu đơn phương.

Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả, cho đi mà người ta chẳng thèm nhận. Chẳng biết làm gì hết, chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ một nơi rất xa bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó.


Có lúc lại tự lừa dối mình, tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng rằng người ta thích mình để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá. Có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình. Có đôi khi chỉ là một cái nhìn, một câu hỏi quan tâm, một vài cử chỉ biểu hiện... Mình cũng biến đó là cái phao để bám vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng. Để rồi một ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận. Cái phao đó xẹp đi và chính nó nhấn chìm mình xuống đáy.

Có những khi muốn quen một người khác, muốn yêu một người khác, nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi, cứ hy vọng rằng một ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình. Cứ chờ hoài, đợi hoài mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Có khi trong lòng lại dậy lên một cảm xúc GHEN khi thấy người ta quan tâm tới người khác, nhắc nhiều tới người khác, đùa cợt với người khác. Trong lòng lại lo lắng nếu người ta yêu người khác thì mình chẳng còn cơ hội.

Rồi lại những lúc xót xa khi thấy người ta đau vì người khác, căm thù kẻ đã làm cho người ta tổn thương.

Rồi khi lòng tự nhủ phải quên người ta đi, phải chôn vùi đi, nhưng làm không được. Từ trước tới nay có bao giờ con tim nghe lời của lí trí đâu, cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính mình cũng chẳng xác định rõ. Cứ mỗi ngày những cảm xúc, những hy vọng, những thương yêu cứ dằn vặt bản thân. Nói một cách khác, yêu đơn phương là cả một cuộc chiến đấu với chính bản thân mình. Một cuộc chiến không có người thắng, không có người thua, chỉ biết một điều kết cục chắc chắn sẽ là đau đớn.

Nhưng cũng thật vĩ đại vì người ta có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn dày vò đó. Biết là đớn đau những vẫn cứ xông vào, cứ cho đi cho đi, có khi mỗi ngày lại nhiều hơn dẫu biết sẽ chẳng được gì.

Sưu tầm
This entry was posted on 7/26/2011 08:46:00 CH and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: