Author: Lorian Mr
•6/30/2011 08:15:00 CH
Nhiều người không chỉ biết đến Chris Medina (sinh năm 1984 ở Chicago, bang Illinois, Mỹ) như là một nhân viên pha chế tại cafe Stabuck, mà còn biết đến anh với tư cách một thí sinh với chất giọng ấm áp trong cuộc thi American Idol năm 2011.

Mặc dù chỉ dừng lại ở top 24 nhưng rất nhiều khán giả nhớ đến Chris Medina và câu chuyện tình cảm động của anh với người vợ sắp cưới - Juliana Ramos.

Juliana Ramos đã bị tai nạn giao thông vào tháng 10-2009, trước ngày cưới hai tháng. Sau tai nạn cô bị tổn thương não và phải ngồi xe lăn. Chính anh là người đã chăm sóc cho Juliana Ramos suốt hai năm qua.
Author: Lorian Mr
•6/27/2011 11:01:00 CH
Vào quán uống nước, em luôn gọi café đen. Anh luôn gọi café sữa.

Người ta mang nước ra, luôn luôn nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.

Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có gì mắc cỡ!”.

Em con gái mà lại thích café đen.

Anh con trai nhưng rất thích café sữa.
Author: Lorian Mr
•6/26/2011 07:11:00 SA
Sáng nay, trong khi sắp xếp những chồng thư cũ, tôi tình cờ đọc lại một bài thơ ngắn của Jacques Prévert mà cô bạn cũ nắn nót chép tặng trên một tờ thư có in hoa rất đẹp. Bài thơ vỏn vẹn năm câu được cô đặt vắt qua hai trang giấy một cách đầy ngụ ý.

Trang thứ nhất:

Tôi sung sướng và tự do
Như ánh sáng
Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi

Hai câu cuối bị đẩy qua trang sau:
Author: Lorian Mr
•6/25/2011 10:42:00 CH

Văn hóa tội lỗi được cho là thông dụng ở các nước phương tây trong khi văn hóa xấu hổ được coi là ngự trị ở các nước phương đông.

Sự khác biệt của hai nhóm văn hóa

Nhận thức về trách nhiệm và điều sai trái sẽ không giống nhau giữa các nền văn hóa, thậm chí cũng khác nhau với từng nhóm người với mức độ nhận thức khác nhau trong cùng hệ văn hóa.

Author: Lorian Mr
•6/22/2011 04:17:00 CH
Sẽ có lúc chúng ta tự dưng cảm thấy xa cách, kẻ bận rộn, người tất bật với bao việc trên đời, lúc đó ta mới thấy thời gian mình gặp nhau quý biết nhường nào, vậy mà khi đó đôi lúc cứ để thời gian trôi qua thật vô vị. Thế mới biết điều gì đã qua rồi, đã mất vẫn thường làm người ta nuối tiếc ít nhiều. Hình như tôi đang như thế...
Author: Lorian Mr
•6/21/2011 09:04:00 CH
Đi café một mình về, thấy phòng trống trơn, chắc dân tình đi ăn cơm xong rồi đi chơi luôn rồi.

Nhìn cái phòng trọ này, trống vắng, hiu quạnh, buồn tẻ, giống như thời gian những ngày hè năm đầu đại học. Tự dưng khi bạn bè lũ lượt về nhà hết, một số thì lại đi mùa hè xanh, trong khi mình thì lại hăng hái đăng ký làm đề tài trong hè. Cả một khu vắng bóng sinh viên trở nên buồn kinh khủng, có mấy người đâu. Ở trong phòng thí nghiệm lủi thủi một mình, về ăn cơm một mình, ngủ một mình, làm gì cũng một mình, không gian xung quanh như tô đậm thêm cái cảm giác lẻ loi của mình vậy. Bi kịch hơn ở chỗ lúc đó chẳng có điện thoại gì cả nên bạn bè cũng chẳng thể liên lạc được với nhau. Hành trang của mình khi đó chỉ là những album hình trong vài ngày về quê chơi, cứ đêm đêm lại lấy ra ngắm để đỡ buồn… ủy mị quá chăng?
Author: Lorian Mr
•6/21/2011 06:55:00 CH
Trong hành trình tạo dựng một cuộc đời có ý nghĩa, nếu bạn lỡ coi thường một trong 10 điều thiết yếu dưới đây, coi như bạn đã tự đánh mất một phần nhựa sống của chính mình.

Sức khoẻ: Lúc còn trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ…. Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ thì đã muộn.
Author: Lorian Mr
•6/21/2011 12:53:00 CH
Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự ràng buộc một tâm hồn.

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghĩa là bình yên.

Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phải là lời cam kết và quà tặng khác với lời hứa thật lòng.
Author: Lorian Mr
•6/19/2011 08:48:00 CH

Chỉ mới đi có vài ngày, khi về nhà lập tức là chạy lung tung rồi, đôi khi chỉ muốn nhìn dòng người qua lại, chỉ muốn cảm giác được có người thân quen đứng ngay sau lưng mình. Chợt thấy hình như mình yêu ĐN một cách cực đoan thiệt… cả gần 8 năm SG mà vẫn không làm mình thay đổi quan điểm của mình.
Author: Lorian Mr
•6/18/2011 05:53:00 CH
Bạn biết đấy, tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "Hmm, xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy."

Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!" Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.
Author: Lorian Mr
•6/18/2011 05:51:00 CH
Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ may mắn để nhận ra rằng mình có thể tuyệt vời đến thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là "vầng hào quang" quanh bạn không chói sáng.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ thông minh để hình dung ra một ngày nào đó mình sẽ có mặt trong hàng "top". Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không thể trở thành nhân vật đứng đầu.
Author: Lorian Mr
•6/16/2011 08:01:00 CH
rón rén bước vào nhà
mẹ giờ này đã ngủ
ngoài sân
tiếng chó sủa
ngoài sân
Author: Lorian Mr
•6/15/2011 08:23:00 CH
Những ngày ở Huế…

Là cơ hội xa rời bớt đi những thoải mái của cuộc sống thành thị, để coi mình có thể sống ổn với những điều kiện khó khăn hơn không.

Là cơ hội để mình có thể suy nghĩ về những điều mà mình chưa nghĩ tới khi cuộc sống đầy đủ, tiện nghi, nhàn hạ có thể đã che mờ đi.
Author: Lorian Mr
•6/15/2011 07:15:00 CH
Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không...

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không...
Author: Lorian Mr
•6/12/2011 10:17:00 CH
Cứ giả vờ như chúng ta đã đứng kề bên vực thẳm
dù ai cũng nhìn thấy con đường dài trước mặt
cứ giả vờ như một giây phút nữa trái tim ta ngừng đập
đừng đi…

Author: Lorian Mr
•6/04/2011 04:26:00 CH
Cuộc sống thật công bằng vì nó luôn cho chúng ta nhiều sự lựa chọn:

Hạnh phúc hoặc đau khổ

Vui hoặc buồn

Cười hoặc khóc

Cho hoặc nhận

Theo đuổi hoặc từ bỏ

Tin tưởng hoặc nghi ngờ

Phải hoặc trái

Trắng hoặc đen...
Author: Lorian Mr
•6/01/2011 10:27:00 SA
Câu chuyện dành tặng cho những ai đã từng tổn thương vì tình yêu. Cho dù tình yêu ấy có đẹp hay buồn đến dường nào thì nó vẫn là những gì đã qua. Ta vẫn phải sống và không ngừng hi vọng vào những gì tốt đẹp ở ngày mai. Chỉ khi ta trân trọng quá khứ, yêu thương hiện tại thì hạnh phúc sẽ đến ở tương lai.

Người ta nói khi thất tình thì nên đi xa để khuây khoả và cũng để trái tim được tĩnh lặng sau tất cả những gì đã qua. Bạn bè và gia đình động viên cô nên đi đâu đó. Nhưng không, làm thế là trốn tránh. Dù có đi xa đến đâu thì những gì đã xảy ra vẫn ở vẹn trong tim như cuộn phim dù muốn xóa cũng chẳng thể xóa được. Khoảng thời gian đầu, khó khăn biết dường nào khi cô chống chọi với nỗi nhớ, niềm đau và cơn ác mộng giữa đêm. Nhưng rồi cô cũng quen dần, sống và chấp nhận những gì đã qua khiến tim cô chai sạn dần trước cuộc đời lúc nào không hay.
Author: Lorian Mr
•6/01/2011 10:14:00 SA
Trang web này tuy không có nhiều hình, nhưng những hình nó có đều có chất lượng cao và rất đẹp.
Mình sử dụng mấy cái hình này cho desktop của máy.

http://www.graffitiwallpaper.com

Author: Lorian Mr
•6/01/2011 09:31:00 SA
Em ứ lấy chồng công an đâu
Pháp luật luôn luôn ở trong đầu
Đêm về hai đứa đang yên giấc
Giật mình anh hỏi giấy tờ đâu?

Em ứ lấy chồng bộ đội đâu
Mũ cối luôn luôn đội trên đầu
Đêm về hai đứa đang yên giấc
Giật mình anh hỏi bắn vào đâu?