Author: Lorian Mr
•10/18/2010 04:59:00 CH
"Alo... K đang làm gì đó? K có muốn nói gì với D nữa không? Ngày mai là D trở về rồi đó, D ở đó làm luôn, K có muốn gặp cũng hơi khó à nha! K có muốn nói gì nữa không? D cảm thấy K có gì đó muốn nói phải không?…

Những lời nói ấy cất lên trong lúc tâm trí tôi đang ngổn ngang vì cảm giác sắp đánh mất điều gì đó rất quan trọng khi biết rằng ngày mai anh đi. Và những lời nói ấy như chìa khóa đã mở đúng cánh cửa tâm trạng của tôi. Tình cảm của tôi đã đến lúc phải “vỡ bờ”. Tôi không thể đè nén được nữa. Tôi cần phải nói cho người ấy biết những cảm nhận của tôi. “K muốn gặp mặt D một tí được không? Đi uống cà phê nhé?...”.

Tôi và D biết nhau từ năm thứ nhất hồi học đại học. Và D cũng đã một lần gặp tôi và nói: “D không muốn gặp K nữa vì sợ sẽ yêu K mất, nhưng điều đó với D bây giờ thì không thể, nên D không muốn gặp K nữa”. Lúc đó tôi còn rất ngây thơ, không có gì buồn phiền, tôi còn cười nữa chứ. Nhưng có lẽ trên đời có hai chữ “duyên phận” thật. Nên sau này, chúng tôi lại gặp nhau, rồi xa nhau, rồi lại gặp…

Người ta nói thường mình không biết quý trọng những gì mình đang có, chỉ khi nào nó mất đi thì mới biết quý trọng và khi đó, có tiếc nuối thì đã muộn màng. Rồi đến ngày cuối cùng của 4 năm học đại học, ngày cuối cùng mà chúng tôi còn gặp nhau ở môi trường đại học, thì một câu hỏi mọc lên sừng sững trong lòng: “Người ấy là gì của mình mà mình thấy đau lòng khi chia xa như thế này?”. Và tình yêu đã lên tiếng. Chúng tôi có một cuộc hẹn.

Nhưng khi gặp nhau rồi thì tôi không thể thốt nên lời. Hôm ấy tiết trời lại se se lạnh vì trời mưa. Tưởng như có vật gì đó chẹn ở cổ, tôi không thể thốt nên lời tôi muốn nói (tôi vốn là người nhút nhát trong chuyện tình cảm). Tôi chỉ biết ngồi và nhìn người ấy. Bắt gặp ánh mắt của nhau, D như cảm nhận được tôi muốn nói gì, D cũng nhìn vào mắt tôi, bốn mắt nhìn nhau và cứ để thời gian trôi qua…

Chợt D có điện thoại và D phải đi chơi với nhóm bạn. Thế là tôi lại lững thững trở về một mình. Tưởng như cuộc chia tay chỉ dừng lại ở đấy. Tôi thẫn thờ chạy về nhà trọ, nhưng không, tôi muốn tìm một nơi để ngồi yên tĩnh một mình. Tôi ra bến Ninh Kiều, và ngồi nhìn những con tàu chạy qua và nhủ thầm với lòng: Hãy gửi nỗi lòng của mình theo những con tàu ấy, hãy để chúng mang theo những nỗi buồn cũng như tình yêu thầm kín của mình. Nếu như đã có duyên mà không nợ thì cũng đừng nên luyến tiếc để làm gì.

Và không biết giọt mưa rơi trên má hay giọt nước mắt trên mi mà tôi cảm thấy mằn mặn, nghèn nghẹn trong lòng, và tôi khóc, giống như đã đánh mất điều quan trọng trong cuộc đời.

Điện thoại tôi lúc ấy lại hết pin. Nhưng tôi lại có cảm giác D sẽ gọi điện. Và tôi chạy một mạch về nhà. Vừa cắm sạc vào thì quả thật tổng đài báo có cuộc gọi nhỡ, và đó không ai xa lạ, đúng như dự cảm của tôi. Tôi lập tức gọi lại cho D và D bảo rằng: “Đi karaoke với D đi, có bạn của D nữa”. Tôi không ngần ngại dù trước giờ tôi chưa bao giờ tham gia những cuộc vui như vậy. D không cho tôi chạy xe đi mà đòi lại rước tôi. Thế là tôi lại được gặp D. Tuy hai đứa chưa có gì, nhưng bạn bè của D lại rất tinh mắt, và cứ ghẹo tôi và D là một cặp… Tôi vừa cảm thấy vui trong lòng vừa lại thấy thẹn thùng.

Tàn cuộc chơi, D đã khá say, tôi thì không hát, chỉ uống ít bia. Tôi chở D đi ăn gì để lót dạ. Hai đứa đi ăn cháo. Không khí bữa ăn còn im ắng hơn buổi uống cà phê. Tôi chỉ ngồi nhìn D và D cũng bắt gặp ánh mắt của tôi. Xong, tôi làm tài xế chở D về, khi gần tới nhà tôi, D thốt lên câu khiến tôi quặn thắt lòng: “Thế là kể từ đây D phải đi một mình trên đoạn đường còn lại rồi sao?”. D nói như vừa lời nhủ thầm như vừa hỏi tôi.

Tôi dù đau thắt lòng, nhưng giả vờ chọc ghẹo và nói lời bông đùa với D. Mọi chuyện tưởng chỉ đến thế là cùng. Nhưng tình yêu một khi đã thổn thức thì đâu chịu im lặng. Về đến nhà, D nhắn tin cho tôi và nói lời yêu. Tôi rất mừng trước lời ngỏ ấy. Hai chúng tôi đã thức suốt đêm ấy để nhắn tin cho nhau, nói hết cho nhau nghe những cảm xúc của mình...

Nhưng tiếc thay chuyện tình ấy không có kết thúc tốt đẹp. Vì một số lí do. Tôi đã nói lời chia tay với người ấy. Nhưng cho dù như thế nào, tình yêu của tôi dành cho người ấy không bao giờ phai nhạt. Những kỉ niệm K đã có với D luôn hằn sâu trong trí nhớ của K. K sẽ cố quên... nhưng K sẽ không bao giờ quên.

Thanh Kieu
Vnexpress.net
This entry was posted on 10/18/2010 04:59:00 CH and is filed under , . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: