Author: Lorian Mr
•10/11/2009 10:24:00 CH
Tiếp tục thơ của bạn NN A., 1 thằng khùng, rất khùng..

Anh ấy đi trong tầng hầm
Không một ánh sáng
Không người bên cạnh
Con tim thốt lên từng cơn nhức nhói
Nuốt lấy đớn đau
Cuối mặt xuống
Đôi dòng lệ lặng lẽ chảy
Lấy hết sức
Anh ngước mắt lên
Chợt một vì sao sáng
Anh gạt đi dòng lệ
Lòng thênh thang bước
Miệng luôn cười và thì thầm
"Cảm ơn một vì sao"
8/2006
Lời bình: có ý tưởng, dù khổ đau, vẫn phải ngước mặt lên mà đi

Mặc sóng gió có chia cách lòng ta
Vực thẳm chia ngăn ngọn núi trẻ
Với tất cả tình thương chan chứa
Ta sẽ bên nhau vào một ngày không xa
10/2006
Lời bình: khi yêu người ta luôn mơ ước vậy.

Hy Vọng
Trời xanh mà sao phương xa mù mịt
Sao không xanh như lúc còn thơ
Sao không hy vọng như bọn trẻ
Thế nên sao cứ mọc mỗi đêm
Hãy cứ vươn vai đón giông bão
Giống như loài chim báo bão kia
Không dùng "sức" thì sao biết mình mạnh
Không đương đầu sao biết gian nan
11/2006
Lời bình: hơi khó hiểu, nhưng có ý chí, phải đường đầu với sóng gió mới trưởng thành được.

Quê tôi!
Xác người nằm...
Như bón phân cho cây.
Nhưng vì sao phải thế.
Chẳng lẽ chiến tranh là thi vị
Sao không hướng điều gì đó tốt hơn
Mong ngày mai thức giấc
Không còn tiếng nổ như đêm qua.
11/2006
Lời bình: lại khó hiểu nữa. Thật ra đôi khi xung đột là không tránh khỏi, người lớn nhiều khi có cái lý giải của họ mặc dù mình không thể nào hiểu được, nhưng nếu nhịn được thì tốt, mà mày lại chẳng chịu nhịn...

Mà Em là ai?
Mà sao làm xiêu lòng tất cả
Sao đã tắt vội sáng lại
Chiều đông mà lại nắng vội vàng
Em là ai?
Lúc vui vẻ em giấu mặt
Hết hy vọng em lại đến
Lòng cô đơn em nở nụ cười cho anh ấm lòng
Bây giờ em đã đi
Mà sao không thấy cô đơn
Hay tuyệt vọng
Em là ai?
11/2006
Lời bình: có lẽ đó là thiên thần của mày chăng? Nhưng mà cũng đã đi rồi.
This entry was posted on 10/11/2009 10:24:00 CH and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: