Author: Lorian Mr
•4/10/2009 12:45:00 SA
Cho tới bây giờ, mình được sống ở 2 nơi, 2 miền Trung - Nam. Nếu thử đem so sánh những niềm vui, những yêu thích, thì nó sẽ ra sao?

Ở miền Nam này, thử ngồi nghĩ lại xem, nặn ra được bao nhiêu niềm vui.

Khi bắt đầu cuộc đời sinh viên, ở trong 1 phòng 6 thằng lúc nào cũng chí chóe cả, nên ngày nào cũng vui, dù mỗi tối đi xa cũng không ở lại, quyết về phòng chỉ để gây lộn chơi. Giờ một thằng đã lên xe bông. Trong lớp đại học thì cũng là 1 lũ ham vui, nhưng mình ít tham gia hơn. Tuy nhiên, lúc nào cũng thích lên lớp học, dù động cơ không phải là ham học *_*. Còn bây giờ, tính thích đi học vẫn còn (may ghê), nhưng cơ hội còn mấy nhiêu đâu?

Thế nhưng, niềm vui là gì? Nhìn một cách bi quan chút, dường như nó chạy đi đâu hết rồi. Lâu lâu nó chỉ sáng lên như ngọn đèn chớp tắt. Là niềm vui lúc mình làm được một bài thơ như ý, là niềm vui khi mình hiểu được 1 bài giảng (cái này hơi hiếm), là niềm vui khi giúp được 1 ai đó nhờ mình; còn chơi game thì sao: đó không phải là niềm vui, cũng không phải đam mê, cũng không phải đơn thuần giải trí, nói chung là vẫn chưa định nghĩa được.

Chợt giật mình, không ngờ ít như vậy. Dù sao cũng quen biết được vài người tửng tửng giống mình, vài người nói chuyện rất hợp với mình, nhiều người có cách sống rất tốt để mình học hỏi.

Ở miền Trung của mình thì… để từ từ nhớ lại coi.

Khi về nhà, niềm vui lớn nhất là quậy tưng cùng 2 đứa nhỏ. Tụi nó vẫn còn nghịch ngợm lắm, lại gặp trúng thằng anh tửng tửng như mình nữa, có 3 đứa ở nhà là quậy phá. Nhất là con bé út, tương lai nó sẽ “thành tinh” sớm hơn mình, cố gắng rèn luyện cho nó thôi, haha. Còn một ông ba lúc nào cũng nói lo học đi, đừng yêu đương chi cả, cho tới bây giờ lại lo lắng hỏi mày có người yêu chưa, còn sốt sắng lo đi tìm mối cho mình nữa, hết biết. Không biết giờ còn tật tìm cách trốn vợ đi nhậu không nữa.

Còn lại là đi chơi với 2 thằng bạn thân, suốt ngày rủ đi chơi game, hết đá banh là Tam Quốc. Mà chơi bình thường thì có gì đâu, trong khi chơi đá banh cứ nổ qua nổ lại, bên trong game cầu thủ 2 đội gây lộn, ở ngoài cũng gây lộn theo. Không thì xúm lại 5 7 đứa uống cà phê, bàn chuyện tuổi thơ. Giờ 1 thằng yên bề gia thất, nhưng lại có quá nhiều nỗi buồn lo. Một thằng thì lúc nào cũng luôn có một ý chí cao độ, mộng ước được thành đạt rất lớn. Niềm vui ít vậy đó, nhưng mà nó có vẻ “chất lượng hơn”; và nơi này cũng là nơi mà mình lấy lại chút niềm tin, động lực để sống vui vẻ.

Nhìn lại coi bộ ít niềm vui, không biết buồn có nhiều hơn không? Có lẽ, nhưng không phải để nói ra trong bài viết này. Dù sao thì cũng đủ niềm thương yêu, để luyến tiếc mỗi khi rời xa.

This entry was posted on 4/10/2009 12:45:00 SA and is filed under , . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

2 Lời bình:

On lúc 12:45 10 tháng 4, 2009 , trantminhhieu nói...

Trời, 7 năm ở SG mà niềm vui ít vậy sao?? Ông thật khó tính quá! Khắc khe quá đi mà! Niềm vui của tui thì đơn giản lắm! hehe. Ví dụ như là mỗi lần bon chen được bất cứ 1 bộ phận nhỏ nhoi nào vô tấm hình tập thể của lớp mình thì tui thấy "vui" rùi. Khà khà. Chúc vui hen!

 
On lúc 13:50 17 tháng 4, 2009 , lorian nói...

Thì nói mấy cái chính thôi, mấy cái con con liệt kê ra cho nhiều làm chi. Hình lớp mình tui thấy bà toàn ở giữa không hà, công nhận bà cũng bon chen ghê thiệt.