Author: Lorian Mr
•12/14/2008 11:56:00 CH
Bài thơ này khá hay, lượm trên Áo Trắng số 48, 4 khổ đều có ảnh hưởng ngang bằng nhau. Tuy mình có cảm giác là cách dùng từ có những lúc "cao xa" quá.


Độc thoại một mình khi đối diện cùng đêm
Ta chẳng biết giấu vào đâu những buồn vui nước mắt
Cúi xuống tận cùng trong niềm đau chia cắt
Tìm lại muộn màng trong khoảng lặng của đêm.

Người không còn lưu giữ những ký ức mông mênh
Ta cũng đội ơn người cho ta biết đâu là hư là thực
Cháy đến tàn hơi trong cuộc vui được mất
Tình yêu nào chẳng có những trở ngại vô thường.

Ta tự hỏi lòng giữa chúng ta có những nhớ-yêu-thương
Khi niềm tin đã cạn mòn trong men say cũ kỹ
Liệu có nên đem tình yêu ra đấu trí
Tìm giữa màn đêm những ẩn số vô cùng.

Ta thầm lạy đất trời mở rộng vòng tay đủ để bao dung
Che chở những kẻ lạc loài, đi sai phương hướng
Ta biết khóc trên vai ai khi tình yêu không có lòng độ lượng
Tự ngã trước bóng mình rồi tâm sự với đêm…

Áo Trắng

This entry was posted on 12/14/2008 11:56:00 CH and is filed under . You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.

0 Lời bình: