Author: Lorian Mr
•12/30/2008 12:17:00 SA
Mấy cái này tìm thấy được trên mạng (tất nhiên), ở đâu đó thì quên rồi. Nhưng hình biểu tượng vui lắm, dùng để biểu thị cảm xúc hay làm avatar cho Y!M thì khỏi chê.
Đây là hình tui dùng cho avatar nè (ghê hông):


Còn đây nữa:

Xem tất cả hình ảnh tại đây


Tui đã đưa lên megaupload rồi, các bạn có thể lấy về, file .rar chỉ có 824KB à, địa chỉ đây
http://www.megaupload.com/?d=KLEB9I6U
Author: Lorian Mr
•12/26/2008 04:12:00 SA
3 giờ 38 phút.
Không nhớ đã bao ngày nay, mình không ngủ sớm. Trước đây thường chỉ 2 giờ là lo đi ngủ rồi. Gần đây, có ngày không ngủ được, mắt trân trân nhìn bóng đêm, đành thức cho tới sáng, chẳng biết vì sao, chẳng biết đang lo nghĩ cái gì, cứ miên man như vậy. Đêm nay lại như vậy!

Mọi thứ mình có được trong tay, thật ra nó là cái gì? Có khi nó chỉ là những thứ rất mong manh, dễ vỡ. Và chợt có lúc mình cảm thấy tất cả từng thứ vuột khỏi tầm tay, rớt xuống đất vỡ tan tành, hiệu ứng domino. Hay là nó vẫn như cũ, chỉ là mình bị rớt xuống đất, vỡ tan.

Ánh ơi! Ít ra cũng có lúc tao có cảm nghĩ giống như mày, để hiểu được cảm giác mày như thế nào. Có những chuyện xảy ra ngay trước mắt mình, mà mình không biết phải làm sao, cảm thấy như có những ngọn dây gai vô hình siết chặt lấy mình. Để rồi buồn mãi…

Có thể cảm giác này không chỉ có riêng mình. Dạo quanh các blog bạn bè, đôi khi cũng gặp tình trạng này. Đó không phải là một phong trào, đó như là sự hoang mang trước cuộc sống đang biến động dữ dội, và mình thì mới lững thững bước vào, không mảnh giáp che thân, có thể bị đâm thủng bất cứ lúc nào. Nếu cuộc đời có một ranh giới trắng và đen, thì mình có cảm giác, mọi người ngày càng sống gần ranh giới hơn. Buồn – vui, hạnh phúc – đau khổ, đỉnh cao – vực sâu, chỉ 1 sát na thôi cũng đã có thể bước qua bờ bên kia, mong manh, mong manh…

Lâu lâu khùng lên, buồn 1 chút, để còn nói được câu “mai còn là ngày mới”, phải không bạn?

Author: Lorian Mr
•12/26/2008 01:20:00 SA
Hết Noel, là chuẩn bị sang năm mới, và bài hát phổ biến nhất cho dịp này là "Happy New Year" của Abba. Nghe bài này xong muốn về nhà ghê.


Author: Lorian Mr
•12/25/2008 02:22:00 SA
Ba gọi điện, không hỏi Noel đi đâu không? Vì cũng biết mình sẽ trả lời là không thôi. Khóc than là Đà Nẵng lạnh ghê quá. Còn ở đây thì vẫn nóng như quỷ.

Khác với những năm trước, khi còn đi học thì Noel toàn dính với ngày học không, may sao năm nay không trúng ấy chứ, không thôi thì cũng đi học. Năm nay khác mọi năm, có vụ nhậu ở Viện. Vừa ăn vừa coi đá banh, cổ vũ hết mình, la hét thật vui.

Xong rồi cũng không đi chơi đâu, được cái là nguyên lớp mình chắc lo viết đề cương nên Noel năm nay nằm nhà hết, vậy là có người chung số phận rồi.

Lúc về nhà, may mà không kẹt xe. Dù nhiều người vừa đón Noel, vừa mừng đội Việt Nam chiến thắng. Mình cũng chưa ghé ngang qua khu Q1 coi trang hoàng như thế nào, có đẹp không? Thích về nhà hơn, ở nhà là ấm áp nhất.

Rồi online, cũng nhiều tin nhắn chúc mừng, vào từng blog của bạn bè để chúc mừng luôn.

Năm nay được cái lạ, là có nhận tin nhắn chúc mừng Noel, hình như mấy năm khác không có. Thế là bày trò nhắn tin lại luôn, suy nghĩ 1 tin nhắn cũng mất chất xám ghê gớm, mà như vậy hay hơn là lấy mẫu sẵn rồi gởi.

Cuối cùng mới nhớ ra vụ thơ. Từ khi vào Sài Gòn, trừ năm đầu còn bỡ ngỡ xong, năm nào cũng có 1 bài thơ buồn buồn vào ngày này cả. Vậy là cũng ráng sáng tác ra 1 bài cho nó có “truyền thống”.

Xong 1 ngày Noel, đơn giản ghê.

Noel này, bạn đang làm gì vậy bạn thân ơi?

Author: Lorian Mr
•12/23/2008 02:57:00 CH
TT - Cách đây hai năm, tôi dự định đi du học và bắt đầu bằng việc tự học tiếng Anh vì không có nhiều tiền. Dù có một động lực lớn trước mắt, nhưng bị ám ảnh là không thể học một mình mà nên chuyện nên tôi xin đi học kèm riêng, chỉ một cô một trò.

May thay, học được một tháng thì cô giáo bận không thể dạy được và tôi lại trở về với số phận tự học. Cuối cùng tôi cũng đến cái đích đi du học và có điểm TOEFL gần đạt mức 550. Qua Mỹ, tôi tiếp tục học tiếng Anh hai tháng trước khi vào học chính thức vì buộc phải có đủ 550 điểm TOEFL. Rồi vào năm học, tôi ngỡ ngàng nhận ra trong 10 câu mình nói ra có đến tám câu người nghe phải hỏi lại. Nhiều khi tôi nói một câu chỉ mấy chữ mà họ cũng không hiểu.

Nhiều cái sai trong phát âm đã bám vào tôi thâm căn cố đế vì tôi đã nói sai từ nhỏ mà giáo viên hoặc không nhận ra hoặc không đủ kiên nhẫn và thời gian sửa những lỗi phát âm này.

Sang Mỹ, tôi nhận ra cách học thích hợp cho mình chính là nằm nghe nhạc, coi phim (nhất là phim hoạt hình), đọc truyện tranh và đi tìm người nói chuyện gẫu. Những hoạt động có giao tiếp giúp việc học nhẹ như chơi, không bị căng thẳng khi nói, nhất là khi nói sai.

Nhiều bạn bè của tôi bỏ tiền để đi luyện các khóa nghe và nói mà không dám tự tin là họ học được kỹ năng đó dễ dàng nếu mỗi ngày dành khoảng 30 phút với một máy tính nối mạng. Nhiều trang báo, cụ thể là trang báo International Herald Tribune, bạn có thể nghe người ta đọc rồi lặp lại, khoanh tròn những từ mình đọc một đằng mà người bản xứ đọc một nẻo để lưu ý. Chữ nào cảm thấy thích thì tra từ điển để biết nghĩa, không thì thôi. Tôi tin ai cũng có thể tìm được một cách tự học ngoại ngữ nhẹ nhàng mà mau tiến bộ, tránh những lỗi phát âm thường mắc của người VN khi nói tiếng Anh.

Khi bạn cần kiến thức thật sự thì bản thân phải càng chủ động học tập, mọi cá nhân hay phương tiện bên ngoài chỉ là hỗ trợ phần nào cho quyết tâm của bạn. Dù học ở trung tâm cao cấp nhất, tốn cả núi tiền mà không tự học thì kiến thức cũng lẩn trốn bạn.

HỒNG VÂN (ĐH West Virginia, Mỹ)
TuoitreOnline

Author: Lorian Mr
•12/20/2008 06:01:00 CH
Chuẩn bị tới giáng sinh, gởi mọi người bài hát Đêm bình yên do Mỹ Tâm hát, bài này nghe khá hay (tui thấy vậy), bài gốc tiếng Anh của nó là Born of Mary (Supremes).

Lời nhạc đây:

Màn đêm với bóng tối bao quanh đất trời đời xa mãi như muôn vì sao.
Ngày vui dẫu có hết qua bao ân tình đời phục sinh ta sống vui trần gian.
Ngày thiên chúa giáng thế đi qua bao gian nan, thời gian xoá khốn khó cho muôn nơi yên vui.
Người luôn sống kiếp sống mong cho yên bình một đêm giáng sinh bình yên.

Trời xa vút thắp sáng không gian cao vời ngàn đời vẫn bên nhau ngày vui.
Bình minh đến lúc sáng đêm tàn nhân hoà cùng thời gian kia xoá ưu phiền thôi.
Trời sẽ mãi ấm áp vui trên nhân gian, mừng thiên chúa giáng thế ta hân hoan yên vui,
Ngày sau đã đến mãi luôn cho yên bình một đêm giáng sinh bình yên.

Yên vui giáng sinh .....
Author: Lorian Mr
•12/18/2008 01:51:00 CH
TTO - Theo dữ liệu mới nhất do vệ tinh của NASA cung cấp, từ năm 2003 đến nay đã có 2.000 tỉ tấn băng tại Greenland, Nam Cực và Alaska bị tan chảy, làm mực nước biển dâng lên khoảng 5cm. Đây là dấu hiệu mới nhất khẳng định hiện tượng Trái đất ấm dần lên.


Author: Lorian Mr
•12/18/2008 01:29:00 SA
“Father’s song” trong phim August Rush - tác giả Charles Ray Mack (Charles Mack) và được trình bày trong phim bởi Leon Thomas III.

Bài hát này có lời khá ngắn, nhưng cũng có ý nghĩa của nó. Phim nói về cảnh đứa con ở trại mồ côi, nên trong phim có những bài hát mang theo ý nghĩa này.

Father, hear me when I call Your name,
I need you to answer me now.
Father, here I am weak in your sight,
Can you rescue me now?
I'm crying out can't figure it out on my own


Author: Lorian Mr
•12/16/2008 03:09:00 SA
Sống trên đời, danh vọng là gì? Nổi tiếng là gì? Và con người khi có nó sẽ được cái gì?

Nó là thứ lực hút hấp dẫn gần như tất cả mọi người, muốn mình trở nên nổi trội hơn hẳn so với xung quanh, được nhiều người biết đến, và nhìn mình bằng con mắt kính phục, nể nang. Để đạt được điều này, một cách chính đáng, con người phải nỗ lực phấn đấu, và thành quả xứng đáng với những gì họ đã thể hiện.
Author: Lorian Mr
•12/14/2008 11:56:00 CH
Bài thơ này khá hay, lượm trên Áo Trắng số 48, 4 khổ đều có ảnh hưởng ngang bằng nhau. Tuy mình có cảm giác là cách dùng từ có những lúc "cao xa" quá.


Độc thoại một mình khi đối diện cùng đêm
Ta chẳng biết giấu vào đâu những buồn vui nước mắt
Cúi xuống tận cùng trong niềm đau chia cắt
Tìm lại muộn màng trong khoảng lặng của đêm.

Người không còn lưu giữ những ký ức mông mênh
Ta cũng đội ơn người cho ta biết đâu là hư là thực
Cháy đến tàn hơi trong cuộc vui được mất
Tình yêu nào chẳng có những trở ngại vô thường.

Ta tự hỏi lòng giữa chúng ta có những nhớ-yêu-thương
Khi niềm tin đã cạn mòn trong men say cũ kỹ
Liệu có nên đem tình yêu ra đấu trí
Tìm giữa màn đêm những ẩn số vô cùng.

Ta thầm lạy đất trời mở rộng vòng tay đủ để bao dung
Che chở những kẻ lạc loài, đi sai phương hướng
Ta biết khóc trên vai ai khi tình yêu không có lòng độ lượng
Tự ngã trước bóng mình rồi tâm sự với đêm…

Áo Trắng

Author: Lorian Mr
•12/14/2008 02:24:00 CH
Trong phim August Rush, có 3 cảnh cậu bé Evan (Freddie Highmore) chơi guitar. Phải nói là rất hay, rất giỏi. Mình thích nhất cảnh chơi lần đầu tiên, vì chưa bao giờ thấy cách đánh guitar bằng vỗ vào mặt đàn như vậy cả.



Author: Lorian Mr
•12/13/2008 10:35:00 CH
Cuối tuần của 1 tuần khủng hoảng rồi. Mọi việc cũng tới hồi kết của nó. May là kết thúc tốt đẹp.

Thứ 2, 3 ở phòng trọ anh Th. làm đồ án. Một căn phòng ở tầng 4 khu chung cư, có cửa sổ nhìn ra đường Nguyễn Đình Chiểu, 3h sáng đứng nhìn ra đường trông thanh bình, yên tĩnh lắm, chỉ còn tiếng chổi đêm quét rác của 1 chị lao công.

Vẫn xuống Thủ Đức chạy mô hình như bình thường, có điều giờ làm cật lực hơn, mệt mỏi hơn.

Thứ 6, ngu muội nhấp vào cái keygen, liền sau đó là dính malware, spyware, trojan ào ào. Cũng may là hôm nay đã tìm được phần mềm lôi mấy cụ đó ra khỏi máy mình. Đỡ mất công cài lại!

Thứ 7 là đỉnh cao của chuỗi ngày kinh khủng. Sáng đi thi môn đầu tiên của học kỳ này, 7h30 bắt đầu thi, nhưng đợi tới 8h mọi người mới lên đủ để thi, để cô phải đợi học viên, hơi ngược đời nhỉ? Có cái hên là thi theo nhóm, chứ vấn đáp từng tên một thì tiêu đời là chắc rồi.

Xong, về nhà nhanh chóng ôn bài tin học để chiều thi. Vẫn là cái tội không chịu ôn bài, để cuối cùng mới đọc qua thì hiểu biết được cái gì chứ, có thắc mắc muốn tìm hiểu thêm cũng có thời gian đâu. Vào thi, ngồi chung với mấy đứa trong nhóm, thi cũng vui. Có nhiều câu nếu chuẩn bị trước thì làm ngon lành rồi, chán mình ghê.

Có bác lớn tuổi nhất lớp, sinh năm 1945 (hơn mình gần 40 tuổi), làm bài không hỏi ai, tự tìm tài liệu để trả lời câu hỏi. Đúng là lớp người trước chỉ cần hiểu biết, coi khả năng mình tới đâu, chứ không muốn dựa vào ai cả. Còn tụi trẻ xung quanh, hỏi đáp án câu này ra sao, câu kia ra sao, so sánh kết quả của nhau ra sao. Mình cảm thấy cần học tập bác ấy.

Thi xong, chiều về lại nhanh chóng đi in bài tiểu luận nộp, cho cả 2 tuần rồi mà làm biếng in, đến phút cuối cùng mới chịu làm, tội lỗi tội lỗi chồng chất.

Và cuối cùng, cũng được ăn cơm. Lòng suy nghĩ cho tuần điên khùng kế tiếp. Báo cáo và soạn đề cương làm đề tài.

Nhận được tin nhắn của bà chị: má bảo năm nay năm tuổi, đi về bằng tàu hay máy bay chứ đừng đi xe. Nói chuyện đơn giản nhỉ? Tàu thì kiếm đâu ra vé, còn máy bay thì kinh phí đâu mà đi cơ chứ, papa ổng cho tiền đi xe về là may mắn rồi. Mà mình chẳng đời nào tin vào mấy cái chuyện như vậy cả, đi cái gì cũng vậy thôi chứ.

Cuối cùng, xong 1 tuần rồi, nghỉ ngơi xíu, còn nhiều chuyện phải làm. Nghĩ lại thấy mình cũng tiến bộ hơn xíu rồi. Lúc còn đại học, gặp đống chuyện phải làm, cứ ước mong mọi chuyện sẽ kết thúc sớm, mong rằng sau khi ngủ dậy, mọi chuyện đã được giải quyết.

Nhưng giờ thì hết rồi, mỗi khoảng thời gian đều có cái hay của riêng nó. Tuần này đây, sau khi hết tuần xong, thoải mái làm sao. Như bây giờ đây, học kỳ cuối rồi, còn gặp được mọi người trong lớp bao nhiêu buổi nữa. Với lại, lúc khó khăn là lúc mình có nhiều cảm xúc nhất, ít ra là mình cũng có chút cảm xúc để viết bài viết này ^_^.

Không còn ước mong cuộc đời mình trôi đi nhanh nữa.

Author: Lorian Mr
•12/11/2008 02:35:00 SA
Chỉ là có nhiều điều muốn nói, nên viết thành bài viết luôn.

Mới đầu là chuyện vui trước đi, sau 3 tháng trồng trọt khoai lang, vì bị giang hồ xúm vô ngắt đọt ăn, mình sợ nó sẽ không có củ nào luôn. Cuối cùng, đào lên thấy vẫn có, vui ghê, dù ra ngoài mua một lát là có một đống hơn những gì đào, nhưng công sức mình bỏ ra thì thấy giá trị hơn. Đào xong, lên luống mới, hic hic, 3 tháng nữa lận. Để một ít lại ăn dần qua ngày, đem 1 ít về cho mấy đứa nhóc.
Author: Lorian Mr
•12/09/2008 11:39:00 CH
Đây là 1 phim rất hay, theo suy nghĩ của tui, với những cảnh quay rất đẹp và những màn trình diễn âm nhạc không thể chê, phim này thấy còn hay hơn phim "way back into love" nữa. Ngay sau khi coi xong, tui đã có ý định sẽ giới thiệu cho mọi người coi. Nhưng có lẽ phim cũng kén chọn người coi lắm, vì tuy được các nhà phê bình nghệ thuật đánh giá cao, mà bị thất bại về doanh thu, làm hết 30 triệu mà thu được có 31 triệu.


Author: Lorian Mr
•12/05/2008 11:07:00 CH
TT - Nhiều thanh thiếu niên hiện nay đang có một thú vui quái dị: bỏ keo dán gỗ, dán sắt vào bao nilông rồi đưa lên mũi hít lấy hít để cái mùi hôi nồng ấy. Họ không biết chất có mùi ấy cực độc và cũng gây nghiện...

Hàng trăm thanh thiếu niên ở TP.HCM đang hằng ngày rủ nhau hít các loại keo dán thông thường. Keo có bán ở hầu hết tiệm tạp hóa. Điều đáng sợ là các loại keo này đang tàn phá sức khỏe và có thể gây chết người.

Sáng 2-12, tại một tiệm Internet trên đường Huỳnh Văn Chính (P.Phú Trung, Q.Tân Phú), chúng tôi thấy năm, sáu thanh thiếu niên cả nam lẫn nữ ngồi, nằm ngổn ngang, liên tục đưa bịch nilông lên mặt, miệng thổi, mũi hít một thứ chất lỏng màu vàng nhạt được lấy ra từ các loại keo dán. Mắt ai nấy như người đang say thuốc, lơ mơ.
Author: Lorian Mr
•12/04/2008 12:08:00 CH
Tự dưng mấy ngày nay quên cập nhật mất, thời gian qua nhanh ghê. Tháng 12 rồi, sắp tới Noel. Gởi lên mấy bài hát để mọi người học hát để biểu diễn trong ngày đó.
Đầu tiên là bài hát rất nổi tiếng Last Christmas.

Last Christmas Lyrics
Artist(Band):wham!


Last Christmas
I gave you my heart
But the very next day you gave it away
This year
To save me from tears
I'll give it to someone special